CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 26

Tất nhiên Diệp Quân Lan không thoát khỏi móng vuốt của Mã Văn

Tài, lập tức xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân mật.

Quay về khách điếm, Diệp Quân Lan chào tạm biệt Mã Văn Tài, quay

người định về phòng.

“Diệp huynh…” Mã Văn Tài gọi nàng, một bộ muốn nói lại thôi.

Diệp Quân Lan khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn mãi không nói gì thì nghi

hoặc hỏi: “Mã huynh?”

Mã huynh? Mã Văn Tài lập tức cảm thấy trong lòng vừa ê ẩm vừa

chua xót, người trước mặt chưa từng gọi hắn xa lạ như vậy, bàn tay khuất
sau áo khẽ nắm chặt, thở dài nói, “Gọi ta là Tu Nhân.”

“Hả, Tu Nhân…?” Diệp Quân Lan kì quái, không phải tên hắn là Văn

Tài sao?

Giọng Mã Văn Tài hơi khổ sở, giải thích: “Đó là tên tự của ta.”

Không phải chỉ có người thân mật nhất mới được gọi tên tự sao? Diệp

Quân Lan nghĩ nghĩ, nhưng người ta đã có lời, mình không theo thì có vẻ
kiêu ngạo quá.

Vậy thì… nàng ngẩng đầu, nhìn Mã Văn Tài, vẻ mặt chân thành cười

nói: “Được, Tu Nhân, sau này huynh cứ gọi ta là Quân Lan.”

“Ừ, Quân Lan, nghỉ ngơi cho khỏe.” Nghe Diệp Quân Lan nói vậy,

Mã Văn Tài nhẹ nhõm hẳn, thầm hiểu là nàng đã bắt đầu tiếp nhận hắn.

Diệp Quân Lan, cho dù nàng đã quên mất ta cũng không sao, lần này

ta sẽ khiến nàng nhớ kỹ ta, nhớ cả đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.