thanh tú. Chỉ là trên mặt mang theo buồn phiền, trong chốc lát hết nhìn
đông tới nhìn tây, dường như không phát hiện cái gì, lại chán nản đi về.
Ánh Tú? Đây không phải nha hoàn thiếp thân của Ngọc Vô Hạ sao?
Ánh mắt Mã Nghĩa hơi u ám, xem ra Ngọc Vô Hạ vẫn không nhịn được!
Hắn khẽ vỗ tay, một bóng người màu đen quỳ gối trước mặt: “Đi đi, chú ý
đến nha hoàn này cùng Ngọc Vô Hạ cho ta, bất cứ lúc nào cũng phải bẩm
báo.”
“Dạ” Hắc y nhân đáp lời, đuổi theo Ánh Tú.
Mã Nghĩa từ trong góc đi ra ngoài, nhìn Cầm Vận Tiểu trúc, thở dài
thật sâu, Mã phủ lại sắp nổi lên sóng lớn rồi! Xoay người rời đi.
“Ngươi mất dấu rồi?” Ngọc Vô Hạ đứng trước mặt Ánh Tú, từ trên
cao nhìn xuống Ánh Tú cúi đầu quỳ gối không ngừng phát run, mắt phượng
hơi nhíu, giọng nói bình tĩnh, làm như không thèm để ý.
Thế nhưng giọng điệu này lại khiến Ánh Tú cảm thấy lạnh lẽo đến tận
xương tủy, không ngừng phát run, nàng sợ, nàng rất sợ, Ngọc phu nhân thật
sự đáng sợ!
Nàng không có dũng khí ngẩng đầu, chỉ có thể run rẩy cố gắng nặn ra
bốn chữ: “Đúng vậy, phu nhân.”
Ngọc Vô Hạ rất hưởng thụ người khác sợ hãi mình, như vậy khiến ả
vui vẻ, ả không còn là hoa khôi nương tử mặc người ta đùa bỡn nữa, ả đã là
chủ tử rồi.
Cho nên, ả bắt đầu cười, cười như bông hoa xinh đẹp, thân thể mềm
mại run run, giống như nghe được chuyện cười thú vị nhất thế gian.
Hồi lâu, Ngọc Vô Hạ rốt cục ngưng cười, ả cúi đầu, đưa cánh môi đỏ
thắm của mình kề sát vào lỗ tai Ánh Tú, hài lòng khi cảm giác được nàng ta