CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 320

mặt, nhưng ả vẫn cười như cũ.

Diệp Quân Lan, ngươi sẽ chết, chết trong tay của ta, tất cả sẽ là của ta!

Ngọc Vô Hạ nghĩ như vậy, cũng không thể kiềm chế được rơi lệ.

Trong trí nhớ, đứa bé kia ôn nhu gọi nàng Ngọc tỷ tỷ; trong trí nhớ,

đứa bé kia cười đến rực rỡ như ánh mặt trời; trong trí nhớ, đứa bé kia luôn
an ủi nàng. . . . . .

Ngọc Vô Hạ không khỏi lấy tay bưng kín mặt, nước mắt tùy ý chảy

xuống, Quân Lan, thật xin lỗi, tại sao ngươi luôn là người nhận được hạnh
phúc? Ta cũng muốn hạnh phúc!

Ta hận ngươi, cho nên vì ta, ngươi hãy chết đi! Ngọc Vô Hạ ngẩng

đầu, trong mắt hoàn toàn điên cuồng. Ả vẫn từng bước từng bước đi về
phía sự điên cuồng, ghen tỵ, không cam lòng, dục vọng, làm cho ả vĩnh
viễn sa đọa rồi.

Ánh Tú cúi đầu quỳ ở đó, trong mắt xẹt qua chú sắc bén, trong nháy

mắt biến thành sợ hãi, thân thể cũng bắt đầu lạnh run.

Thính Hương Thủy Tạ, thư phòng.

“Trụy Nhi, ngươi trở lại.” Diệp Quân Lan tựa vào giá sách, tiện tay

cầm lấy một quyển sách, rảnh rỗi lật lật, không có ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt
nói.

Người tới không trả lời, ngẩng đầu, khuôn mặt rõ ràng chính là nha

hoàn Ánh Tú của Ngọc Vô Hạ, thanh tú sạch sẻ, không xuất chúng. Làm
sao có thể là Trụy Nhi?

Diệp Quân Lan khẽ nhướng mày, liếc mắt qua người vừa tới một cái,

tiếp tục vùi đầu vào sách, cười nói: “Trụy Nhi, còn chưa chơi đủ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.