“Sát khí nặng nề. Người chơi quân đen này tâm vững như sắt, hoàn
toàn không quan tâm đến sống chết của binh sĩ thủ hạ, chỉ vì đạt tới mục
đích.” Tạ Đạo Uẩn vừa thở dài, vừa chỉ vào ván cờ, “Mà quan trọng hơn là,
ván này quân cờ bất kể là âm mưu hay dương mưu, từng nước đều được
người chơi dự đoán tiên cơ, hắn cuối cùng bỏ qua một nước, nếu như nước
này hạ xuống, sợ rằng cục diện sẽ không giống thế này nữa!”
Tạ Đạo Uẩn lắc đầu, cảm thán: “Đáng sợ, người này sợ rằng không
phải vật trong ao!”
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá liếc mắt nhìn nhau, trông thấy sự
kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó cúi đầu, âm thầm không nói.
“À~ đúng rồi, Lương Sơn Bá.” Tạ Đạo Uẩn gọi.
“Dạ, tiên sinh, mời nói!” Lương Sơn Bá phục hồi tinh thần, làm động
tác vái chào, chờ chỉ thị của Tạ Đạo Uẩn.
Tạ Đạo Uẩn dịu dàng cười, chỉ chỗ ngồi trước bàn cờ, nói: “Trò có
hứng thú chơi cùng ta một ván?”
“A? Học sinh sao?” Lương Sơn Bá chỉ chỉ chính mình, nhất thời chân
tay luống cuống, thấy Tạ Đạo Uẩn gật đầu, liền đáp ứng.
Chúc Anh Đài đứng ở bên cạnh, nhìn Lương Sơn Bá đánh cờ, cười
thỏa mãn.
Ván cờ kết thúc, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá cùng nhau rời đi.
Tạ Đạo Uẩn nhìn ván cờ trước mặt, lại nhớ tới ván cờ lúc trước, không
khỏi thở dài một hơi.
Nói thật, kỳ nghệ của Lương Sơn Bá không tệ, nhưng so với Mã Văn
Tài, thì lại kém hơn. Đứa nhỏ Lương Sơn Bá này tâm tình nhân hậu, tha