Cho nên nàng cũng không quá chú trọng giờ học võ ngoại khóa này
cho lắm.
Thứ hai là bởi vì Diệp Quân Lan đã từng theo mẹ học qua mấy mấy
chiêu, sau đó lại được Tạ Đạo Uẩn dạy kiếm thuật, thân thủ cũng coi như
khá ổn.
Chúc Anh Đài thật ra vẫn rất thông minh, dĩ nhiên, sự thông minh của
nàng phần lớn đều thể hiện lúc học tập.
Nàng từ trước đến giờ luôn muốn làm nữ anh hùng, chứng minh nữ
nhi không thua kém nam nhi, nên giờ học võ khóa có thể cung cấp cho
nàng một nền tảng tốt.
Đối với chương trình học sắp tới, nàng mong đợi nhiều hơn là lo lắng.
Lấy tính cách bảo thủ của Trần Tử Tuấn thì vốn dĩ tuyệt đối sẽ không
đáp ứng chuyện này, nhưng không biết gần đây Trần Tử Tuấn uống nhầm
thuốc gì, lại đại hiến ân tình cho Tạ Đạo Uẩn, không chỉ đồng ý, mà còn
quyết định tự mình dẫn dắt một đội.
Bất hạnh thay, Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài vừa khéo lại được phân
vào đội của Trần Tử Tuấn.
Diệp Quân Lan sau khi biết được tin này thì ngã sấp trên bàn sách,
toàn thân vô lực, khóe miệng run run, sao gần đây nàng lại xui xẻo như vậy
a!
Mã Văn Tài thấy bộ dạng thở ngắn than dài của nàng, thì mày kiếm
hơi nhếch lên, ghé sát vào lỗ tai Diệp Quân Lan, hơi thở ấm áp khiến bên
tai nàng thoáng cái đỏ bừng lên, không chờ nàng phản ứng, đã nghe thấy
Mã Văn Tài nói: “Nếu không, lúc đó chúng ta lén trốn đi, ta nghe nói sườn
núi phía sau học viện có một rừng hoa đào, đúng lúc hoa đào đang nở. . . . .
.”