Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Vốn dĩ tôi muốn vì cô ấy mà về nước
làm việc nhưng Tiêu Tinh nói cô ấy muốn sang đây du học”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, em cũng
muốn ra ngoài học hỏi. Dù sao thì hai người ở bên nhau, ở đâu cũng được”.
Tạ Ý ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của hai người thật đẹp”, ngừng một
lát, đột nhiên anh ta hỏi, “Đúng rồi, lúc nào kết hôn?”.
Mặt Tiêu Tinh biến sắc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách ứng phó
với vấn đề này.
Thẩm Quân Tắc vẫn bình thản như không có chuyện gì, khóe môi khẽ
nhếch lên toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta ngạc nhiên. Anh nhìn Tiêu
Tinh, khẽ nói: “Bây giờ vẫn sớm, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ
kết hôn”.
Tiêu Tinh sững người, nhất thời khó có thể thích ứng được vì “đạo cụ
im lặng” này đột nhiên nói ra những lời tình cảm như vậy. Có điều cô
nhanh chóng trở lại với ý thức tự giác của một diễn viên, gật đầu phụ họa:
“Ừ, chúng em định chờ em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, ha ha, còn phải vài
năm nữa, không vội, không vội”.
Sao lại có cảm giác “chồng tung vợ hứng” thế nhỉ? Khụ khụ, chắc
chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi. Quả nhiên không thể xem nhẹ anh chàng Jesen
này, kỹ thuật diễn xuất cứ phải gọi là đẳng cấp, không nhìn thấy một chút
bất thường nào trên khuôn mặt của anh ta. Nụ cười mang theo vẻ chiều
chuộng thậm chí khiến Tiêu Tinh có ảo giác anh ta thật sự rất yêu mình.
Huống hồ Tạ Ý là người ngoài.
Chả trách Tạ Ý không nghi ngờ nữa, tài diễn xuất của Thẩm Quân Tắc
quá xuất sắc.