CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 141

không bình tĩnh chấp nhận mối tình đột ngột, chớp nhoáng giữa anh và
Tiêu Tinh.

Buổi tối về khách sạn, Tiêu Tinh vội vàng cắm sạc điện thoại vào.

Điện thoại tắt máy mấy ngày liền, cô không liên lạc được với người nhà và
bạn bè, trong lòng rất lo lắng.

Sạc một lúc, cuối cùng đã có thể mở máy. Vừa mở máy đã nhìn thấy

màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn. Khoa trương nhất là tin nhắn dội bom
của Kỳ Quyên.

“Mày bay sang Mỹ thành bay ra khỏi trái đất rồi sao? Nhắn tin cho

mày sao mày không nhắn lại một cái nào?”.

“Không phải bị bọn xã hội đen bắt cóc rồi đấy chứ? Đứa ngốc như

mày, bọn chúng bắt đi cũng không thấy mệt sao?”.

Tiêu Tinh dở khóc dở cười, đang định nhắn tin lại cho Kỳ Quyên thì

đột nhiên điện thoại đổ chuông. Màn hình điện thoại hiện số điện thoại của
bố.

Tiêu Tinh vội vàng nhấc máy, vui mừng nói: “Bố ạ, mấy hôm trước

con đến New York rồi, quên không mang sạc pin đi nên cứ tắt máy! Con đã
để lại lời nhắn trong điện thoại của bố rồi, bố đã nghe chưa? Hi hi, bố giúp
con nói với mẹ một tiếng nhé. Con không dám gọi điện thoại cho mẹ đâu.
Mẹ ghê lắm…”.

Vẫn chưa nói hết câu, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng

của một người phụ nữ, từng câu từng chữ: “Ta, là, mẹ, con”.

“Á?”. Nghe giọng nói lạnh lùng quen thuộc, da đầu của Tiêu Tinh co

giật từng hồi, cô nuốt nước bọt, gượng cười và nói, “Mẹ, là mẹ à…”. Sợ
quá, nữ hoàng xin đừng nổi giận, cô không cố ý nói xấu mẹ trước mặt bố,
thật sự không phải!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.