CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 150

Thẩm Quân Tắc đến phố hải sản, nhìn thấy Tiêu Tinh đang đứng ở cửa

vẫy tay với mình. Thú thực anh vẫn còn ám ảnh tâm lý với chỗ này. Có
điều bây giờ chỉ có thể bước lại, mỉm cười nói với Tiêu Tinh: “Sao đột
nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?”.

Tiêu Tinh cười, “Vào trong rồi nói, ở đây không nói hết được”.

Nói rồi cô quay người đưa anh vào căn phòng đã đặt trước, vừa vào

phòng lại còn thần bí cài cửa lại.

Cô nàng này lại phát bệnh rồi. Haizz…. Lén lén lút lút như nữ đặc vụ

vậy.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, khẽ hỏi: “Rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì?”.

Tiêu Tinh tìm chỗ ngồi xuống, chống tay lên bàn, nhăn nhó kể lể: “Tôi

nói với anh, tôi đúng là xui xẻo không gì bằng. Hôm qua về khách sạn cắm
sạc điện thoại, vừa mở máy thì nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ bảo tôi
suy nghĩ thật kỹ chuyện đính hôn với Quân Tắc, còn nói bố tôi rất ủng hộ
tôi lấy Thẩm Quân Tắc. Haizz, không biết vì sao đột nhiên sự tình lại biến
thành thế này. Sớm biết thế tôi cứ tắt máy cho rồi. Haizz… đúng là xui xẻo
hết chỗ nói!”.

Tiêu Tinh thở dài mấy lần liền, không hề chú ý đến người đàn ông bên

cạnh mình bỗng chốc sa sầm mặt xuống.

“Đính hôn… với Thẩm Quân Tắc?”. Thẩm Quân Tắc hạ thấp giọng,

nhắc lại từng câu từng chữ, “Cô… chắc… chứ?”.

Tiêu Tinh nhún vai, “Dĩ nhiên là chắc rồi, mẹ tôi còn nổi nóng, nói sao

tôi lại dây vào Thẩm Quân Tắc. Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Thẩm đã chuẩn
bị sính lễ chờ tôi vào nhà họ. Anh nói xem, thế là thế nào!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.