Quân Tắc không hiểu rõ “phong tục” trong nước, không biết “Xuân Ca” nổi
tiếng, nhầm tưởng bức ảnh ấy là Tiêu Tinh, không nhìn thấy cô ở sân bay
thì thật là thê thảm.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, thấy rằng việc “tìm người qua ảnh” rất không
đảm bảo, vội nói: “Chị, chị cho em số điện thoại của anh ta, em hẹn anh ta
địa điểm gặp mặt, như thế sẽ chắc chắn hơn. Tấm ảnh của em… chụp từ lâu
rồi, sợ anh ta không nhận ra”.
“Được, chị cho em số điện thoại của cậu ta, em có chuyện gì thì gọi
diện thoại tìm cậu ta. Vu Giai rất dứt khoát, đọc số điện thoại xong lại nói
tiếp, “Thế nhé, không nói chuyện với en nữa, chị phải vào phòng đẻ chờ
sinh con”.
Tiêu Tinh sững người, “… Phòng… sinh?”. Không nhầm chứ? Là
phòng sinh em bé?
Vu Giai cười nói: “Vốn dĩ thời gian dự kiến sinh là tuần sau nhưng đột
nhiên hôm nay bụng đau dữ dội, có thể là sinh sớm”.
Nếu trong miệng Tiêu Tinh có nước thì chắc chắn sẽ phun ra ba mét,
nhưng không có nước, đành phải mím chặt môi, giọng nói đắng chát:
“Không… không sao. Chị… sinh con quan trọng hơn”.
Ừ, có chuyện gì cần giúp đỡ thì em tìm Quân Tắc nhé. Mấy hôm nay
chị ở trong bệnh viện, không có thời gian ở cạnh em, đợi chị ra viện rồi sẽ
bế con đi thăm em. Bye bye, honey”
Bị câu nói honey rất sến kích thích đến nỗi sống lưng run lên, Tiêu
Tinh vội vàng nuốt nước bọt, “Bye bye… “.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh mới gườm gườm nhìn lên trời rồi thở dài.