CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 19

Tiêu Tinh thê thảm kéo một đống hành lý đi tránh mưa, vừa rút khăn

giấy lau nước mưa trên mặt, vừa phàn nàn, “Cho dù có nhìn nhầm ảnh thì
một người tóc đen da vàng như tôi vẫn rất dễ nhận ra chứ? Sao cái tên xấu
xa họ Thẩm kia vẫn chưa xuất hiện, rốt cuộc hắn chết ở đâu rồi… “.

Có lẽ Tiêu Tinh bức xúc nên không chú ý âm lượng, đột nhiên bên

cạnh có một ánh mắt bắn về phía cô.

Cảm giác hơi lạnh thoáng qua cổ…

Tiêu Tinh ngoảnh đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó

không xa, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Người đó đi đôi giày da bóng lộn, mặc một bộ complet lịch sự, bên

trong là chiếc áo sơ mi màu xám, tay xách laptop, dáng vẻ của một bậc anh
tài điển hình trong giới doanh nghiệp. Mái tóc của anh ta đen như mực, đôi
mắt sâu, sống mũi rất cao, những đường nét trên khuôn mặt đều rất anh
tuấn, là một mĩ nam phương Đông rất có khí chất.

Anh ta lặng lẽ đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn cơn mưa bên ngoài,

bờ môi mím chặt, đôi lông mày khẽ nhíu lại, chỉ cần như vậy đã dễ dàng
tạo ra được cá tính, phong cách, nhân tiện tập hợp hơi lạnh xung quanh,
giống như một bức tượng băng hoàn mỹ.

Điều đáng buồn là anh ta hình như hiểu lời nguyền rủa mà Tiêu Tinh

đã nói, vì thế mới nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn “đười ươi”, hình như hai
câu nói mà cô nguyền rủa Thẩm Quân Tắc không lọt tai chút nào.

Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiêu Tinh đang trào dâng dữ dội nhưng

cũng không tiện nổi nóng với người xa lạ không liên quan, hống hồ người
xa lạ này lại rất đẹp trai. Thế nên cô ngoảnh đầu, nở nụ cười rạng rỡ với
anh ta để bày tỏ sự “thân thiện”.

Anh ta nhìn cô, gượng gạo quay đầu đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.