Tiêu Tinh bình tĩnh nói:“Thực ra, tôi là người đồng tính, tôi thích phụ
nữ”.
“…”.
Thẩm Quân Kiệt hít một hơi thật sâu nhưng không thở ra được, suýt
chút nữa thì chết vì ngạt, bỗng chốc mặt tím tái như “gan heo”.
Tiêu Tinh rất hài lòng về hiệu quả của câu nói này. Cô khẽ thở dài rồi
nói:“Tôi có một người chị em tốt là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với
nhau từ nhỏ. Cô ấy rất quan tâm đến tôi, chăm sóc cho tôi. Lúc đầu tôi
tưởng rằng tình cảm mình dành cho cô ấy chỉ là tình nghĩa chị em, đến tận
lúc tôi lên máy bay…”.
Những lời mà Kỳ Quyên đã nói lúc tạm biệt ở sân bay vẫn còn vang
vọng bên tai:“Nếu gặp vận đào hoa, mày cứ nói mày là người đồng tính,
thích phụ nữ, chị mày sẽ ra mặt giúp mày”.
Tiêu Tinh liếc nhìn khuôn mặt biến dạng của Thẩm Quân Kiệt, cúi đầu
cười thầm, khẽ nói:“Đến tận lúc lên máy bay, khi ôm tạm biệt cô ấy tôi mới
phát hiện mình thật sự không thể rời xa cô ấy. Tôi cũng không muốn rời xa
cô ấy, bởi vì tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi”.
“…”. Vẻ mặt của Thẩm Quân Kiệt giống như bị sét đánh, miệng há to
đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
Tiêu Tinh thừa thắng xông lên, tiếp tục nói:“Xin lỗi, tôi không thể kết
hôn với anh. Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn giấu anh
nữa. Thực ra tôi có vấn đề về giới tính, tôi thích phụ nữ, ghét đàn ông.
Chuyện này bố mẹ tôi vẫn chưa biết, hy vọng anh đừng nói với họ. Tôi
không muốn làm họ buồn. Tôi không muốn kết hôn với anh, không muốn
làm hại anh, càng không muốn phụ cô ấy, anh hiểu không?”.