Nói rồi cô nhìn anh ta với ánh mắt rất thành khẩn. Vẻ mặt bị sét đánh
của Thẩm Quân Kiệt được định hình rất lâu, lúc ấy anh ta mới rùng mình,
lấy lại bình tĩnh, gượng gạo nói:
“Tôi… tôi vào nhà vệ sinh”.
Anh trai đã nói nếu gặp chuyện gì không thể xử lý thì hãy nghĩ đến
“niệu đạo”.
Quả thực là anh ta quá… quá kinh hoàng. Vừa vào phòng vệ sinh,
Thẩm Quân Kiệt liền vã nước lạnh vào mặt, lấy lại bình tĩnh, sau đó lấy
điện thoại trong túi áo, gào lên với anh trai ở đầu dây bên kia:“Anh nghe
thấy chưa? Cô ta nói cô ta là người đồng tính!”.
Thẩm Quân Tắc im lặng không nói gì.
Không phải anh không yên tâm về em trai mà là không yên tâm về
Tiêu Tinh. Không còn nghi ngờ gì nữa, bộ não của Tiêu Tinh chính là bộ
não trừu tượng nhất, khó khống chế nhất mà anh đã gặp. Anh sợ Tiêu Tinh
dùng thủ đoạn cực đoan để dọa em trai, vì thế mới bảo em trai gọi điện
thoại cho mình, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện này để kịp thời xử lý tình
huống bất ngờ.
Quả nhiên Tiêu Tinh không làm anh thất vọng. Khi anh nghe thấy Tiêu
Tinh ở đầu bên kia nói “Tôi là người đồng tính”, anh đã dùng nửa cốc cà
phê “rửa mặt” cho màn hình máy tính.
Dĩ nhiên, ngồi một mình online trong phòng ngủ, cho dù có làm động
tác mất hình tượng như “phụt cà phê” thì anh cũng không cần lo lắng. Dù
sao thì sẽ không có ai nhìn thấy. Khụ khụ, từ trước tới nay Thẩm Quân Tắc
luôn là người chín chắn, cẩn trọng, bình tĩnh, sáng suốt, nhưng anh đã phụt
cà phê? Nói ra ai tin… Thẩm Quân Tắc hắng giọng, vừa lấy giấy ăn lau vệt
nước dính trên màn hình máy tính, vừa bình tĩnh nói với đầu dây bên
kia:“Hỏi cô ta thông tin chi tiết về cô gái kia”.