CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 195

“Thế mà tôi vẫn còn tin tưởng anh như thế, thậm chí còn coi anh là

người bạn duy nhất của mình ở New York. Từ trước tới giờ anh đều lừa tôi!
Lừa tôi!”.

“Cái này…”.

“Thẩm Quân Tắc, thấy tôi suốt ngày giống như con ngốc hết lời cảm

ơn anh, có phải là anh đắc ý lắm, đúng không? Trong mắt anh tôi ngốc lắm
sao?”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cao giọng nói, “Trong mắt tôi, anh không
bằng thằng ngốc!”.

Tiêu Tinh nói rồi im lặng, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Tắc.

Thẩm Quân Tắc bị cô mắng cho té tát mặt mày, toàn thân sững lại.

Anh thấy tóc mình sắp bị Tiêu Tinh mắng cho đến nỗi dựng đứng cả lên.
Cuối cùng anh đã cảm nhận được cảm giác sợ hãi như “có luồng điện trên
đầu” mà em trai đã nói mấy hôm trước.

Không biết vì sao, nhìn ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Tiêu

Tinh khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị gai đâm.

Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Chắc chắn cô ấy sẽ thấy

mình bỉ ổi hơn. Thú thực, anh cũng không giải thích được một cách rõ ràng
hàng loạt những sự việc trùng hợp xảy ra lúc đầu là như thế nào, càng
không thể lấy cớ là vì “muốn tránh ông nội gán ghép nên mới đưa cô đến
khách sạn”.

Trong mắt cô, có lẽ giải thích chính là giấu giếm. Càng nói nhiều thì

càng sai nhiều. Huống hồ bây giờ cô đang tức giận. Haizz, đành vậy, dù sao
thì hình tượng của anh đã biến thành cặn bã, cũng không bận tâm sẽ cặn bã
như thế nào.

“Về chuyện này tôi rất xin lỗi, sau này… tôi sẽ từ từ giải thích với cô”.

Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, chuyển chủ đề nói chuyện, bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.