“Ví dụ?”.
“Anh đã từng nghe bài thơ này chưa?”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi
đọc, “Em đứng trên cầu ngắm cảnh. Người ngắm cảnh đứng trên lầu ngắm
em. Trăng sáng tô điểm cửa sổ em. Em tô điểm cho giấc mộng của kẻ
khác”.
“…”. Thợ chụp ảnh thấy khóe miệng run run, hoàn toàn không hiểu tư
duy kỳ quái của cô.
Tiêu Tinh cười nói: “Có nghĩa là ‘khoảng cách tạo ra vẻ đẹp’. Ví dụ
tôi đứng bên này, anh ấy đứng bên kia, hai chúng tôi quay lưng vào nhau,
không nhìn thấy đối phương nhưng có thể nghe thấy đối phương nói
chuyện. Anh không thấy rất duy mĩ sao? Hay ví dụ như tôi rót trà trong
phòng, anh ấy đun nước ở ngoài, thật là gần gũi với cuộc sống. Hoặc là tôi
nằm trên bãi cỏ, anh ấy ngồi cạnh, gì gì đó… Chẳng phải các tác phẩm
nghệ thuật đều chụp như vậy sao? Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp”.
Thợ chụp ảnh vỗ đùi: “Được, cứ làm theo yêu cầu của cô”. Nói rồi bắt
đầu chỉnh máy, “Nào, chúng ta chụp tấm đầu tiên. Cô dâu nằm trên bãi cỏ,
chú rể nằm bên cạnh hôn cô dâu”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, cùng quay mặt đi.
Những bức ảnh cưới đau khổ không thể kể xiết được chụp liên tiếp
trong ba ngày, các tư thế thân mật khiến hai người toàn thân mệt mỏi. Ôm
ấp là việc không tránh khỏi, cứ coi như là diễn viên đang rèn luyện tố chất
tâm lý. Nhưng nếu đề cập đến vấn đề mang tính thực chất, ví dụ như hôn
nhau hay gì đó… đều bị hai người lập tức từ chối. Thợ chụp ảnh cũng
chẳng dễ dàng gì. Cái đôi này trợn mắt nhìn nhau cứ như lườm kẻ thù vậy,