“Anh không muốn tiến thêm một bước, học thêm vài món nữa sao?”.
Đôi mắt của Tiêu Tinh tràn đầy nỗi mong chờ và khích lệ.
Nhưng đáp lại cô chỉ là bốn chữ hờ hững: “Không có thời gian”.
Cuối cùng Tiêu Tinh đã bị anh đánh bại, khó xử nói: “Thôi được, để
em nấu. Nếu ăn khoai tây cà tím nữa thì em sẽ nôn mất”.
Khoảnh khắc Tiêu Tinh quay người đi vào bếp, Thẩm Quân Tắc
không kìm được nhếch mép cười.
Mặc dù anh rất thích ánh mắt khen ngợi, ngưỡng mộ của Tiêu Tinh
nhưng so với điều đó, anh thích món ăn do chính tay Tiêu Tinh nấu hơn.
Ngôi vị “bếp trưởng” trong nhà, anh không muốn tranh giành với Tiêu
Tinh. Hơn nữa, suốt ngày anh giấu Tiêu Tinh gọi đồ ăn ở ngoài, lái xe đi
lấy cơm hộp mà cứ như là đi ăn trộm, thật sự rất khổ sở…
Lần trước bị tên giáo sư kia lừa gạt giở trò đồi bại, đối với Tiêu Tinh
mà nói, chuyện này là một cú sốc rất lớn.
Cô thật sự có niềm đam mê với mỹ thuật. Từ nhỏ đã học vẽ tranh dưới
sự khích lệ của ông nội, học được hơn mười năm vẫn còn tràn đầy nhiệt
huyết. Về sau vì áp lực thi đại học mà bị ép từ bỏ, nhưng tận sâu trong đáy
lòng mình, thứ mà cô yêu thích nhất vẫn là mỹ thuật.
Mặc dù cô không coi mình là thiên tài hội họa gì đó nhưng với trình
độ vẽ tranh của mình, cô vẫn có sự tự tin nhất định.
Kết quả lúc phỏng vấn lại gặp tên giáo sư coi trọng nhan sắc hơn cả
thực lực. Về sau lại lên diễn đàn, đọc những tin đồn về học viện mỹ thuật,
phát hiện những trường hợp như thế này không phải là ít. Điều đó khiến
Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng bực tức, có cảm giác như ước mơ thuần khiết
nhất trong lòng bị vấy bẩn.