Sao lại có dục vọng chiếm đoạt cô mãnh liệt đến như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân Tắc đang đánh răng trong phòng tắm
thì đột nhiên Tiêu Tinh đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh anh rất tự nhiên,
lấy khăn tắm chuẩn bị rửa mặt nhưng vẫn không quên quay sang mỉm cười
với anh, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng”.
Nhìn nụ cười của cô, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhớ lại chuyện
hoang đường tối qua. Tâm trạng của Thẩm Quân Tắc có chút phức tạp
nhưng ngoài mặt thì lại rất bình tĩnh, thuận miệng nói, “Cuối tuần dậy sớm
như vậy, thật là hiếm có”.
Tiêu Tinh không bận tâm đến lời nói xỏ xiên của anh, soi mình trong
gương, sau đó sờ vào vết đỏ trên cổ với ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh toát, sợ cô sẽ hỏi những vết đỏ
này rốt cuộc là thế nào. Anh không phải là tên biến thái lợi dụng người
khác, anh chỉ là… vì mệt mỏi quá mức nên xuất hiện ảo giác, nhất thời
không khống chế được bản thân mà thôi.
Tuy nhiên Tiêu Tinh không hề hỏi một câu, chỉ tò mò nhìn Thẩm
Quân Tắc, nói sang chuyện khác: “Tối qua anh không ngủ à? Hai mắt thâm
sì”.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, khẽ nói: “Ừ, tối qua làm thêm”.
“Ồ, vất vả thế, cuối tuần cũng không cho mình nghỉ ngơi”. Tiêu Tinh
rửa mặt rồi ngẩng đầu, nhìn anh như chợt nhận ra điều gì đó, “Đúng rồi,
hôm qua em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ”.
“… Giấc mơ gì?”. Thẩm Quân Tắc cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Giấc mơ rất đáng sợ”, Tiêu Tinh vẫn nhìn anh như thế, một lúc sau cô
gãi đầu và nói, “Thôi, không nói nữa…”.