Anh còn tưởng chí ít thì Tiêu Tinh sẽ bùng phát, mắng cho anh một
trận té tát mặt mày hoặc là chống hông, tức giận nguyền rủa anh bị tiêu
chảy gì gì đó. Như thế chẳng phải sẽ càng phù hợp với hình tượng của cô
sao? Đột nhiên cô lại bình tĩnh như vậy, dáng vẻ như không có chuyện gì
xảy ra của cô khiến Thẩm Quân Tắc bực tức trong lòng.
Bị thờ ơ, bị coi thường, có thể không bực tức được không?
Trong căn biệt thự nhỏ này, hai người đều có không gian riêng. Ăn
sáng xong, Tiêu Tinh luyện tập trong phòng tranh mà thời gian trước cô đã
tự mình trang trí. Thẩm Quân Tắc thì đọc sách trong thư phòng, không ai
làm phiền ai.
Thẩm Quân Tắc ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo kinh tế tài chính mới
nhất đọc một lúc, cơn buồn ngủ ập tới, anh liền đặt tờ báo xuống, nằm ngủ
trên ghế sofa.
Vì cả đêm không ngủ nên lần này Thẩm Quân Tắc ngủ rất say, trong
giấc mơ còn tái hiện cảnh tượng anh kết hôn với Tiêu Tinh. Anh nắm tay
Tiêu Tinh bước trên thảm đỏ, kỳ lạ là xung quanh không có bất kỳ người
bạn nào, không có lời chúc phúc, không có tiếng vỗ tay, cũng không có
những bông hoa dạ lan hương nở rộ, thậm chí ngay cả người chủ hôn cũng
không có. Chỉ có hai người chầm chậm bước trên tấm thảm. Càng lạ hơn là
buổi hôn lễ trong giấc mơ rất đầm ấm, cảm giác hạnh phúc lạ lẫm tràn ngập
trong lòng anh, Tiêu Tinh cũng cười rất tươi. Nụ cười rạng rỡ khiến khuôn
mặt cô tràn đầy sức sống.
Hai người đi đến trước nhà thờ, đột nhiên Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn
anh, mặt đỏ ửng, thẹn thùng nói với anh, Quân Tắc, em rất thích anh…
Thẩm Quân Tắc thấy da đầu tê buốt, bật dậy trên ghế sofa.
Thì ra câu nói có sức sát thương lớn nhất của Tiêu Tinh là câu này…