CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 354

“Thế cũng đòi nói, em không vẽ anh lẽ nào soi gương tự vẽ mình sao?

Em không biến thái như thế đâu”. Giọng nói hùng hồn của Tiêu Tinh vang
lên từ phía sau giá vẽ, “Mau nằm xuống, đừng nhúc nhích”.

Thẩm Quân Tắc nhíu mày, nằm xuống ghế sofa nhưng trong lòng thì

không muốn một chút nào. Cảm giác bị cô nhìn chăm chú như thế thật
không thoải mái.

Tiêu Tinh thấy Thẩm Quân Tắc ngoan ngoãn nằm xuống, hài lòng

mỉm cười, tiếp tục vẽ tranh. Trong nhà này ngoài cô ra chỉ có một mình
anh, lúc luyện tập vẽ tranh nhân vật cô chỉ có thể lấy anh làm người mẫu.
Vốn dĩ còn nghĩ phải xin ý kiến của anh như thế nào, kết quả vừa vào
phòng đã thấy anh đang ngủ say. Thế là nhân lúc đó Tiêu Tinh lấy giá vẽ,
lén lút vẽ anh.

Thẩm Quân Tắc thật khó vẽ, những đường nét tinh tế trên khuôn mặt

như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng Đế tạo ra. Hình dáng của mũi và
môi đều hoàn mỹ hết chỗ nói, chỉ cần vẽ không đúng thì sẽ hủy hoại khuôn
mặt đẹp trai này. Đặc biệt là khi anh ngủ, đôi mắt nhắm lại không còn vẻ
lạnh lùng như thường ngày, ngược lại toát lên vẻ nho nhã, điềm đạm. Cái
thần của người đàn ông trưởng thành như thế này càng khó nắm bắt… Tiêu
Tinh ngắm nhìn anh một lúc rất lâu mới chính thức đặt bút, thử thách trình
độ của mình.

Thẩm Quân Tắc nằm im trên ghế sofa không nhúc nhích. Bị cô nhìn

suốt nửa tiếng, chỉ thấy tất cả các tế bào trên cơ thể đều bắt đầu hóa đá.
Thấy đồng hồ treo tường chỉ năm rưỡi, cuối cùng Thẩm Quân Tắc không
kìm được hỏi: “Vẫn chưa vẽ xong à?”.

“Ừm, mới vẽ đến cà vạt”, Tiêu Tinh thò đầu ra khỏi giá vẽ, nhe răng

cười, “Sắp xong rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.