Hiếm khi hai người chung sống với nhau hòa bình như thế này, Thẩm
Quân Tắc cố chịu đựng cảm giác tê mỏi, tiếp tục nằm im không nhúc nhích,
làm người mẫu cho cô. Haizz, tê người… tê chân… Còn trẻ tuổi như vậy
mà anh đã phải nếm trải cảm giác liệt nửa người của người già.
Nửa tiếng sau…
“Vẫn chưa vẽ xong?”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống.
“Ừm, vẽ đến thắt lưng rồi”, Tiêu Tinh lại thò đầu ra khỏi giá vẽ, tươi
cười và nói, “Sắp rồi, sắp rồi”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, lạnh lùng nói, “Chẳng phải đã nói là sắp
xong rồi sao? Cái “sắp” ấy của em lâu lắm rồi đấy!”.
“À, lúc nãy em chỉ định vẽ mặt anh, về sau phát hiện tư thế này của
anh rất đẹp nên em muốn vẽ nửa người. Vẽ xong cà vạt, đột nhiên thấy vẽ
cả người sẽ càng đẹp hơn, thế nên em vẽ cả chân, càng vẽ càng phức tạp”.
Tiêu Tinh thò đầu ra khỏi giá vẽ, mỉm cười và nói, “Một lúc nữa thôi, cố
lên!”.
Cố lên!
Anh sắp biến từ liệt nửa người thành liệt cả người rồi đấy…
Thẩm Quân Tắc không thể nhẫn nhịn được nữa, bật dậy khỏi ghế sofa,
hầm hầm bước về phía Tiêu Tinh, “Cho anh xem nào, rốt cuộc em vẽ được
những gì rồi? Có phải là em đang suy ngẫm xem làm thế nào để hủy hoại
dung nhan của anh không?”.
Nhìn thấy cảnh tượng trong bức tranh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc dừng
bước, không thể thốt nên lời.