nếp cẩm… Thế này đã, nếu không đủ sẽ gọi thêm”. Trước ánh mắt kinh
ngạc của Tiêu Tinh, anh ta hỏi thêm một câu, “Tiêu Tinh, em muốn ăn gì?”.
“Chẳng phải là thầy đã gọi cho em rồi sao?”. Nếu nhớ không nhầm thì
anh ta đã gọi sáu món rồi?
“Những món này đều là thầy ăn, em muốn ăn gì dĩ nhiên là do em
gọi”. Ôn Bình cười rất vô tội.
Tiêu Tinh run run khóe miệng, ngượng ngùng mỉm cười với nhân viên
phục vụ đang tròn mắt nhìn, “Tôi muốn một cốc trân châu đu đủ”.
“Không cần gọi thêm gì nữa sao?”. Nhân viên phục vụ không kìm
được nhìn Ôn Bình.
“Ha ha, một cốc là đủ rồi”.
“Được ạ, xin quý khách chờ một chút”.
Chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn. Trước mặt Tiêu Tinh
chỉ có một khay, trước mặt Ôn Bình bày sáu khay, đủ loại màu sắc kiểu
dáng, trông rất phong phú.
Những người đến đây ăn đều chỉ gọi hai suất, sáu suất đồ ăn xếp đầy
bàn của Ôn Bình nhanh chóng trở thành tiêu điểm của cửa hàng. Rất nhiều
người không kìm được tò mò nhìn họ, đặc biệt là cô gái bàn bên cạnh, cứ
lén nhìn Ôn Bình mãi.
Anh ta cũng thật không biết xấu hổ. Làm gì có người nào ăn đồ ngọt
như anh ta, giống hệt con lợn bị bỏ đói.
Tiêu Tinh bị những ánh mắt tò mò soi mói, lẳng lặng cúi đầu ăn trân
châu. Ôn Bình ngồi đối diện không hề bận tâm đến ánh mắt của những