Trong lòng thì đang cố nhịn cười nhưng ngoài mặt thì vẫn tiếp tục giả
bộ, Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Ông nội nói phải, hôm nay lúc nhìn
thấy cháu, cô ấy còn căng thẳng đến đỏ cả mặt”.
Bác trai ngồi cạnh bật cười: “Quả nhiên là rất ngoan, con gái bây giờ
mà biết đỏ mặt thì thật sự rất ít”, nói rồi liếc nhìn cô con gái đang ngấu
nghiến gặm táo bên cạnh.
Ông nội bưng tách trà lên uống một ngụm, khẽ ho một tiếng, nói với
Quân Tắc: “Thế thì cứ làm như cháu nói, để con bé sống ở khách sạn cho
quen, một thời gian nữa mời nó đến nhà ăn bữa cơm”.
“Vâng”, Thẩm Quân Tắc đáp lại.
“À đúng rồi, nhân tiện cháu tìm hiểu xem nó thích ăn gì, món ăn Tây
hay món ăn Trung Quốc để chúng ta còn chuẩn bị trước. Đi từ xa tới đây
chẳng dễ dàng gì, đừng có sơ suất đấy”.
“Cháu biết rồi ạ”, Thẩm Quân Tắc gật đầu, nghiêm túc nói, “Chuyện
này cháu sẽ sắp xếp”.
Lúc ấy ông nội mới hài lòng mỉm cười, đứng dậy và nói: “Ta đi ngủ
đây, mọi người cứ nói chuyện đi”.
Đợi đến khi bóng hình của ông nội khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Quân
Kiệt mới mỉm cười tinh quái ghé sát lại gần, khẽ nói với Quân Tắc: “Anh,
anh cũng biết giả bộ, nói dối mà vẫn thản nhiên như thế, ngay cả em cũng
sắp tin rồi. Nói thật đi, anh không đi đón cô ta, đúng không?”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, khẽ nói: “Lát nữa sang phòng anh,
có chuyện muốn nói với chú”.
Sau khi chào hỏi từng người lớn tuổi trong nhà, Thẩm Quân Tắc lấy
cớ đi tắm, lên phòng ngủ trên tầng.