CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 430

Nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, lông tơ trên người Tiêu Tinh dựng

ngược cả lên, ngượng ngùng đưa tay xốc lại bộ quần áo ngủ rộng thùng
thình, sau đó vuốt lại mái tóc như tổ quạ. Vừa mới cãi nhau xong, nhất định
phải làm ra vẻ hung dữ mới đúng. Tiêu Tinh ho một tiếng, làm mặt lạnh,
giọng nói không mấy thân thiện: “Mới sáng sớm anh chạy đến đây làm
gì?”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói: “Đến đón em”.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng chính vì thế mà câu nói này càng

trở nên hiển nhiên, dường như anh xuất hiện ở đây là rất đúng đắn.

Tiêu Tinh thấy nhói một cái, cũng không biết vì sao, đột nhiên cô liên

tưởng tới mấy cặp vợ chồng cãi cọ trong phim. Hai người cãi nhau, cô vợ
tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Mấy hôm sau, anh chồng nguôi giận, ăn mặc lịch
sự, xách một giỏ quà đến nhà mẹ vợ xin lỗi rồi đón vợ về. Hôm nay Thẩm
Quân Tắc mặc bộ complet đẹp trai, tay xách quà, bên cạnh còn có một
chiếc vali nhỏ. Ặc… sao lại giống người đàn ông yêu vợ chạy đến nhà mẹ
vợ đón vợ trong phim đến thế nhỉ?

Hình như tình tiết có chút lệch lạc thì phải?

Không phải ngày hôm qua anh xin lỗi vì uống quá chén sao? Sáng nay

tỉnh dậy, với phong cách của anh, lẽ ra sẽ gọi điện thoại rồi lạnh lùng nói:
“Tiêu Tinh, cô có thời gian thì sang đây dọn đồ của cô đi”.

Như thế mới đúng!

Tiêu Tinh nhíu mày, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, sự chuyển biến

thái độ của Thẩm Quân Tắc khiến cô mơ hồ. Đang vẩn vơ suy đoán tâm tư
phức tạp của người đàn ông này, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm
lắng của anh, “Nghĩ gì thế, đầu óc của em lại bay đi tận đâu rồi?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.