CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 438

Anh hạ thấp giọng nói với đầu dây bên kia: “Lát nữa anh gọi lại”. Sau

đó vội vàng cúp máy, đi đến phía sau Tiêu Tinh đang ngó ngó nghiêng
nghiêng, khẽ hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”.

Thấy cô chạy vội vã như bị sói đuổi, Thẩm Quân Tắc thầm nghĩ lẽ nào

xảy ra hỏa hoạn? Tiêu Tinh nghe thấy giọng nói, ngoảnh đầu lại, tươi cười
rạng rỡ: “A, quả nhiên anh vẫn chưa đi… đứng đây trú mưa à?”.

“À, vừa nói chuyện điện thoại với em trai”, Thẩm Quân Tắc khẽ nói.

“A Kiệt à? Cậu ấy sao rồi?”. Vì quá căng thẳng, giọng nói của Tiêu

Tinh dường như cất cao hơn. Cái đồ xấu xa ấy, hai mươi tuổi rồi mà chỉ
như đứa trẻ mười hai tuổi, không phải là lại gây chuyện bị ông nội mắng
đấy chứ?

Thẩm Quân Tắc có chút tò mò về sự quan tâm của cô đối với Thẩm

Quân Kiệt, không kìm được nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, “A Kiệt nó…
cũng không có chuyện gì lớn. Nó nói sắp về nước tham gia đóng một bộ
phim”.

“Đóng phim?”. Tiêu Tinh hết sức ngạc nhiên, “Cậu ấy đóng phim hài

à?”.

“Đúng vậy”. Thẩm Quân Tắc nghiêm túc khẳng định suy đoán của

Tiêu Tinh. Anh im lặng một lúc rồi nói, “Đúng rồi, em xuống tìm anh có
chuyện gì?”.

“Hi hi, cái… ô này, cho anh”. Tiêu Tinh lấy chiếc ô sau lưng, vội vàng

nhét vào tay Thẩm Quân Tắc giống như ném củ khoai nóng.

Thẩm Quân Tắc không khỏi sững người.

Nhìn chiếc ô đột nhiên xuất hiện trên tay, cán ô được cô cầm đến nóng

ấm, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào tận trong tim, chạm vào nơi mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.