CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 141

8

Những hành khách thường xuyên của chuyến tàu lúc sáu giờ chiều từ Nhà
máy điện hạt nhân Chernobyl bắt đầu chuyến đi của mình bằng việc đứng
trong khoang máy dò phóng xạ, đặt chân và tay lên đĩa kim loại đến khi tín
hiệu đèn xanh sáng lên cho biết anh ta có thể tiếp tục lên thềm ga. Bản thân
con tàu là tàu tốc hành chạy xuyên qua lãnh thổ Belarus mà không phải
dừng lại kiểm tra ở cửa khẩu. Đó sẽ là một chuyến đi dễ chịu xuyên qua
những cánh rừng thông trong buổi tối mùa hè.

Đàn ông ngồi ở một đầu, phụ nữ ở đầu kia. Đàn ông chơi bài, uống trà từ

bình nước hoặc chợp mắt trong bộ quần áo nhàu nát, trong khi đó, đám phụ
nữ trò chuyện hoặc đan len và ăn mặc chỉn chu, cẩn thận không để dính bất
kỳ sợi tóc xám nào lên đó, không một vết bẩn dù cây lá móng

*

mọc khắp

nơi trên mặt đất.

Tới nửa đường, toa tàu dần trở nên vắng vẻ. Những ánh mắt lang thang

cũng đã bắt gặp các khung cửa sổ bằng kính ngày càng nhiều hơn. Và suy
nghĩ của mọi người quay về với những mái nhà, những lo toan cho bữa tối,
bọn trẻ cùng cuộc sống riêng tư.

Arkady cũng thế, gật gù bởi nhịp điệu của con tàu và ý nghĩ này hòa vào

ý nghĩ khác.

Anh rất ngưỡng mộ Eva Kazka vì đã dũng cảm mang dịch vụ y tế đến

cho mọi người trong những ngôi làng mà không ai dám bước chân tới, mặc
dù nỗ lực đó còn rất nhỏ bé. Nhưng cô đã cư xử với anh như với một tên
trộm trước bồi thẩm đoàn ngay trước mặt một đám các bà già. Eva có sở
trường khiến một người hoặc là không thở nổi hoặc là phải quát lớn. Đứng
trước một người như thế, đàn ông sẽ có cảm giác như thể toàn bộ trọng
lượng của anh ta bị dồn vào chân trái và có thể sẽ ngã sang bên phải; trong
lúc đó, đám phụ nữ trong làng cười khúc khích quan sát vở diễn một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.