Càng nói chuyện lâu, Arkady càng nghe rõ âm gió ở chữ s và tiếng lạo
xạo gãi ngứa từ hàm râu không cạo. Arkady đặt cho anh ta cái tên: Thợ sửa
ống nước.
“Như thế nào?”
“Như người doanh nhân của anh thực sự rất giàu có, vì thế liên quan đến
rất nhiều tiền.”
“Có thể. Anh biết gì?”
Arkady nhìn Oksana chạy ngang siêu thị và biến mất ở một góc quanh.
“Ồ không, không phải qua điện thoại.”
“Chúng ta nên gặp nhau,” Arkady nói. “Nhưng anh phải nói sơ lược cho
tôi về những điều anh biết thì tôi mới có thể biết nên mang theo bao nhiêu
tiền.”
“Tất cả.”
“Nghe giống như anh chả biết gì.” Và đó chính là ấn tượng của Arkady
về Thợ sửa ống nước. Khoác lác.
“Mười ngàn đô la.”
“Cho cái gì?”
Thợ sửa ống nước vội vàng. “Tôi sẽ gọi lại cho anh vào buổi sáng và cho
anh biết chúng ta sẽ gặp nhau như thế nào.”
“Nói đi,” Arkady đáp nhưng gã ta đã gác máy.
Chuyến tàu về chở ít công nhân làm ca đêm hơn, họ đều là đàn ông và
hầu hết đang tranh thủ chợp mắt, cằm gục sát vào ngực. Có gì để nhìn nhỉ?
Mặt trăng bị mây che khuất, xe ngựa lọc cọc chạy trên vùng đất tối đen của
làng mạc và trang trại đã đi sơ tán, duy nhất có tiếng rầm rầm của đường
ray là chuyển động về phía trước. Rồi chợt ánh đèn hiệu lao vút qua cửa sổ
giống như một khuôn mặt và Arkady giờ tỉnh táo hoàn toàn.
Cái chết của Pasha rất phức tạp vì ông ta đã chết dần chết mòn. Ông ta
có một máy đo phóng xạ. Ông ta biết mình sắp chết và chết vì cái gì. Đó là
một phần của sự thử thách. Arkady cố tưởng tượng lần đầu tiên Pasha ý
thức được chuyện gì đang diễn ra. Pasha đã trở thành một con người của xã
hội, kiểu sẵn sàng cởi áo vét và xắn tay áo, như Rina đã nói, để có khoảnh
khắc vui vẻ. Nó bắt đầu thế nào? Trong một bữa tiệc lộn xộn, ai đó đã lén