CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 185

phòng của tôi, tôi đã nói, ‘Khốn kiếp! Bọn họ hoặc tôi!’ Nhưng tôi phải
khiến thằng ngu đấy muốn chiếc đĩa và cho nó vào hệ thống. Còn nhớ tay
đại tá đã đấm vào mũi tôi chảy máu chứ? Phải, giờ tôi cũng đang đấm lại
đây, anh bạn, và không phải vào mũi đâu.”

“Vậy thì anh nên chạy trốn. Sao anh còn ở đây?”
“Anh cần giúp đỡ. Renko, anh đã ở đây hơn một tháng. Tôi đã nói

chuyện với thám tử của anh, Victor.”

“Anh nói chuyện với Victor à?”
“Victor gửi email.”
“Anh ta không liên lạc với tôi. Tôi gọi điện thì họ bảo anh ta đã rời khỏi

văn phòng, gọi di động thì không nghe máy.”

“Thiết bị hiển thị tên người gọi. Anh không trả tiền cho anh ta, còn tôi thì

có. Và Victor nói rằng anh không gửi báo cáo nào về Matxcova cả. Có tiến
triển gì không?”

“Không.”
“Hoàn toàn không?”
“Phải.”
“Anh đang chết chìm ở đây. Anh đang mơ ngủ.”
Họ đi qua quán cà phê tới một con đường trồng toàn keo với các tòa nhà

gỗ hai tầng xinh xắn từng là nơi ở của giới thượng lưu xã hội chủ nghĩa của
Chernobyl: thị trưởng và chỉ huy của dân quân tự vệ, bí thư Đảng địa
phương và các trợ lý, công tố viên cùng thẩm phán, giám đốc cảng và nhà
máy. Vài bức tường rêu mục nát kéo theo mái nhà sụp xuống, vài mái nhà
đổ sập làm bức tường cong vênh. Cây cối mọc lòa xòa vào một cửa sổ, đẩy
bật cửa chớp bên cạnh. Một con búp bê với khuôn mặt phai màu đứng
trong sân.

“Anh định giúp thế nào?” Arkady hỏi.
“Anh phải nói ngược lại.”
Hoffman ra hiệu cho chiếc xe tiến về phía trước và đẩy Arkady vào

trong. Tài xế thờ ơ liếc nhìn anh. Ông ta có cặp mắt sâu, một cái mũ tròn
nhỏ gắn trên đỉnh đầu, và các khớp tay bị thương đang đặt trên vô lăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.