CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 295

17

Dưới ánh trăng, Pripyat trông giống hệt ngôi đền Taj Mahal. Những đại lộ
mênh mông, hàng cây dẻ nghiêm trang. Một cách bố trí đầy tự tin về cây
xanh, tháp văn phòng và khu dân cư. Cái cách quảng trường trung tâm ca
tụng vòng hoa của chế độ Xô Viết đặt trên nóc Tòa thị chính. Chẳng bao
giờ bận tâm về những hốc cửa sổ tối đen hay tiếng rít đinh tai của lũ dế ở
khu đất hoang.

Arkady dựng xe ở quảng trường. Anh đi tới nhà hát nơi đã gặp Karel

Katanay lúc trước, cảm nhận đường đi xuyên qua dãy phòng ngổn ngang ở
sảnh, rọi đèn pin lên sân khấu, quanh chiếc piano, lướt lên dãy khán đài.
Karel Katanay cùng chiếc đi văng đã biến mất, chỉ để lại vài giọt máu trên
nền đất bụi bặm.

Arkady không đủ sức tìm kiếm gã khắp thành phố được xây dựng cho

năm mươi ngàn người. Tuy nhiên, một người sắp chết cùng chiếc đi văng
không thể đi xa được, cho dù anh em Woropay có khiêng Katanay trên một
chiếc kiệu dành cho vua chúa. Mũi gã đã chảy máu thành dòng. Toàn bộ
bên trong cơ thể gã đều đang chảy máu, từ phổi, ruột đến tiểu não. Gã là
miếng bọt biển đẫm máu. Đối mặt với viễn cảnh đó, Ivanov đã chọn cách
nhanh chóng hơn là nhảy từ tầng mười xuống.

Trở lại quảng trường, Arkady tắt tiếng của máy đo. Bản đồ thành phố

hiện đã in rõ trong đầu anh: những tòa nhà nhiễm phóng xạ, các tầng chung
cư nóng như bị đốt, những con hẻm có thể dùng để chạy trốn. Phần thú vị
của một đêm trăng tròn là nó gần giống với việc khám phá một vùng đất có
một nửa là do tưởng tượng.

Arkady gọi to, “Karel! Chúng ta cần nói chuyện. Tôi đã bắt đầu hiểu rõ

rồi, nhưng chúng ta cần nói chuyện.” Trong khi còn có thể, Arkady âm
thầm bổ sung thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.