CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 88

5

Pripyat

*

là thành phố của khoa học, được xây dựng ngay hàng thẳng lối

dành cho các chuyên gia kỹ thuật, nó lung linh trong ánh trăng đang nhú
dần lên. Từ tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng trong thành phố, Arkady
lướt ánh mắt về phía quảng trường trung tâm đủ rộng để chứa được toàn bộ
cư dân của thành phố trong ngày Quốc tế Lao động, ngày Giải phóng và
Quốc tế phụ nữ. Đó là nơi tổ chức các bài diễn văn, hát quốc ca và điệu
múa truyền thống của đất nước, nơi bọn trẻ xếp thành hàng chỉnh tề để lên
tặng những bó hoa bọc trong giấy bóng kính. Bao quanh quảng trường là
khu vực rộng lớn của một khách sạn, một nhà hàng và một rạp hát. Đại lộ
rợp bóng cây trải dài quanh các khu chung cư, công viên rậm rạp, trường
học và trong phạm vi giới hạn ba cây số, đèn hiệu màu đỏ của lò phản ứng
nhấp nháy liên tục.

Arkady chìm vào bóng tối của văn phòng. Anh chưa bao giờ nghĩ tầm

nhìn ban đêm của mình đặc biệt tốt nhưng anh vẫn thấy rõ các cuốn lịch,
giấy tờ vương vãi trên sàn, ống huỳnh quang vỡ vụn, tủ tài liệu đổ sập vào
một đống chăn và tia sáng phản chiếu lóe lên từ những vỏ chai vodka rỗng.
Tấm áp phích trên tường in tuyên bố gì đó mà dòng chữ đã bị mờ gần hết.
“Tự tin vào tương lai…” là các chữ anh có thể luận ra. Với vẻ mệt mỏi
được che giấu, bản thân anh cũng khó mà đọc được.

Một đốm lửa nhỏ thu hút sự chú ý và kéo anh tới gần cửa sổ hơn. Anh đã

bỏ lỡ nơi nào đó. Các tòa nhà trống rỗng, đèn đường bị vỡ. Cánh rừng xung
quanh ngày càng lấn lại gần và khi gió ngừng thổi, cả thành phố liền trở
nên tuyệt đối tĩnh lặng, không một ánh đèn, không tiếng ô tô hay thậm chí
cả tiếng bước chân. Toàn thành phố chẳng hề có dấu vết của con người cho
đến khi đốm lửa lập lòe của một điếu thuốc hiện ra từ khoảng không đen
đặc của khách sạn, xuyên ngang quảng trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.