CHÓ SỦA NHẦM CÂY - Trang 88

ở nam bán cầu. Mặt phía tây cao 1.370 m của nó chưa bao giờ được chinh phục,
và họ đã trở thành những người đầu tiên. Hân hoan, nhưng đồng thời cũng kiệt
sức, tất cả những gì họ cần làm chỉ là leo ngược trở xuống. Nhưng trong môn leo
núi, đó chính là thời điểm 80% tai nạn xảy đến... Vào buổi sáng ngày 8/6/1985,
Joe trượt ngã và bị gãy chân. Họ còn phải đi một đoạn rất xa. Chuyện gãy chân
trên núi trong khi không có đội ngũ ứng cứu nào đồng nghĩa với việc vấn đề chỉ
còn là thời gian. Joe sẽ chết. Nhưng họ đã hành động như thể vẫn còn hy vọng.
Buộc nhau lại bằng dây thừng, Simon như thể mỏ neo giúp hạ Joe xuống núi. Sau
đó Joe, gần như bất động, sẽ chờ Simon theo sau. Tốc độ của họ cực chậm. Quá
nhiều tuyết thổi khiến cho Simon thậm chí không thấy được anh đã hạ Joe xuống
đâu.

Mọi chuyện tiếp diễn như thế hàng giờ cho đến khi Joe trượt khỏi rìa vách

núi. vẫn còn nối qua dây thừng, Simon gần như bị kéo tuột xuống. Anh dậm
chân, hoãn lại đà rơi.

Joe lơ lửng giữa không trung, bị treo trên dây thừng. Anh thậm chí không

thể chạm vào vách núi. Anh nhìn lên, nhưng gió thổi quá nhiều tuyết nên anh
không thể thấy được Simon. Hàng trăm mét vực toác miệng bên dưới nhìn chằm
chằm vào anh. Vô vọng, lơ lửng, và cơn đau kinh khủng vẫn còn đó. Cứ mỗi giây
trôi đi, sợi dây lại giật giật. Simon rất khó khăn ngăn cả hai cùng ôm nhau chết.

Và rồi Joe rơi xuống. Hãy tưởng tượng một tòa nhà 15 tầng. Cao đến chừng

đó. Nhưng anh không rơi xuống chân núi. Anh vẫn tiếp tục rơi... xuống miệng
vực tối tăm.

Ngạc nhiên thay, Joe vẫn chưa chết. Anh kéo sợi dây, đầu còn lại vẫn còn

nối với Simon... hay thi thể của Simon. Nhưng khi Joe kéo sợi dây, anh cảm thấy
độ chùng. Nó quá dễ kéo. Khi đầu dây còn lại nằm trong tay, anh hiểu ra: Nó đã
bị cắt. Simon, vì cho rằng đồng đội đã chết, sẽ không đến cứu anh.

Joe cũng không thể trách Simon. Thật sốc khi anh vẫn còn sống. Hết lần này

đến lần khác anh cố leo lên, nhưng cứ mỗi lần cái chân gãy gào thét anh lại chìm
trong cơn đau. Không có cách nào lên trên... có nghĩa là con đường duy nhất
chính là đi xuống.

Ngón tay tê tím vì lạnh, anh còn không thể buộc nút dây lại để leo xuống.

Anh không thể nhìn xuống dưới được. Anh không biết vực núi này sâu đến đâu,
và chỉ biết một điều duy nhất rằng sợi dây rất dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.