CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 48

đều làm được.

Tôi đã học bài như điên, tôi vùi đầu vào tập không cả ăn cả chơi, mặc kệ
tiếng réo gọi tuyệt vọng của thằng Hải cò, con Tủn và con Tí sún không
ngừng đập vào cửa sổ.

Tôi học như thể ngày mai tôi sẽ chết.

Tôi ngốn ngấu những con chữ như ngốn mì gói.

Tôi tụng bài đến rã họng và thuộc nhoay nhoáy.

Trước giờ cơm chiều, tôi không còn gì để mà học nữa. Hầu như tôi đã nuốt
cả đống sách vở vào bụng.

Nghe tôi trả bài vanh vách, ba tôi dụi mắt năm sáu cái liền, nức nở khen, nếu
không giỏi kềm chế có lẽ ông đã ôm chầm lấy tôi và nhấc bổng tôi lên:

- Thật không thể tưởng tượng được!

Ông nói giọng sụt sịt và hình như ông rơm rớm nước mắt.

Mẹ tôi sợ quá:

- Con có bị sao không hả con?

Bà sờ tay lên trán tôi, lo lắng:

- Chắc con phải đi bác sĩ thôi!

***

Trong những ngày đó, tôi đã làm cho ba tôi sung sướng đến ứa lệ suốt một
tuần lễ liền, đến mức tới ngày thứ tư tôi đã thấy ông thường xuyên nhét một
chiếc khăn tay trong túi áo.

Mẹ tôi cũng bình tĩnh dần. Bà đã biết tôi không bệnh tật gì, mặc dù bà vẫn
tiếp tục sờ tay lên trán tôi mười hai lần mỗi ngày.

Ở lớp, tới lượt cô giáo bắt đầu xoa nắn vỏ não tôi. (Sao phụ nữ giống nhau
đến thế!).

Cô lặng lẽ rờ rẫm xương sọ tôi (lúc đó tôi thấy cô giống thầy thuốc hơn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.