CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 72

- Trước khi cưới nhau, con người ta chỉ tập yêu nhưng chưa thực sự biết yêu.
Yêu là thứ con người ta cần phải học và cần phải nỗ lực suốt đời, con à. Hôn
nhân sẽ dạy người ta yêu. Tất nhien là có những người không học nổi, hậu
quả là họ bị đuổi khỏi hôn nhân như những học sinh lười bị đuổi ra khỏi
trường.

Mắt con tôi sáng lên:

- Học yêu cũng giống như học bơi vậy hả ba? Không học người ta vẫn bơi
được, nhưng bơi theo kiểu con cún. Chỉ có học đàng hoàng, người ta mới
biết bơi sải, bơi ngửa, bơi ếch và bơi bướm.

Tôi cười, nhớ lại cảnh tôi từng nhào xuống sông hồi tám tuổi:

- Và những ai lười sẽ bị chìm.

o0o

Tôi không lười nhưng tôi vẫn cứ chìm.

Tôi nhớ đến ngày con Tủn chuyển nhà đi nơi khác. Ba nó tìm được một công
việc ngon lành ở thành phố, thế là cả nhà theo chân ba nó.

Một ngày trước hôm con Tủn ra đi, tôi đánh liều mượn chiếc điện thoại của
chú Nhiên nhắn tin vào máy của mẹ nó:

- Chiều nay chúng ta chia tay một chút chăng? Buồn ơi là sầu!

Mẹ con Tủn đã hết giận tôi vụ nhắn tin linh tinh hôm trước. Có lẽ vậy, vì con
Tủn kể với tôi là mẹ nó đã nói với nó bằng giọng hết sức dịu dàng:

- Thằng cu Mùi muốn gặp con.

Thằng cu Mùi và con Tủn lại ngồi trong quán chè của bà Hai Đọt. Gió ngoài
sông thổi vào mát rượi, và lần đầu tiên tôi biết buồn.

Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ một cuộc sống
không buồn không vui, nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có
nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô
độc xâm chiếm ta từng phút một.

Khi tôi biết yên những câu thơ đầu tiên của tôi là nhằm chia sẻ điều đó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.