- Mày là chó chứ tao đâu phải là chó. Tại sao trong khi tao ngoạm dép thì
mày ngoạm bánh hả?
Tôi hầm hầm chạy lại chiếc ghế, tính cốc cho nó một phát vào đầu nhưng
con Hoàng tử bé đã nhanh chân lủi mất, kết thúc luôn buổi huấn luyện đầu
tiên của tôi và Hải cò, tất nhiên là kết thúc theo cái cách chúng tôi không hề
muốn.
Suốt một tuần lễ tiếp theo, công tác huấn luyện chó của chúng tôi không tiến
triển thêm được bước nào. Trong khi đó, những lời ca than của các bậc phụ
huynh ngày một nhiều.
Ba mẹ tôi và ba mẹ Hải cò bắt đầu nhìn hai đứa con bằng ánh mắt nghi ngờ
khi thức ăn trong tủ chạn thường xuyên biến mất. Đến khi phát hiện chúng
tôi đang nuôi một bầy chó hoang tại nhà con Tí sún thì sự nghi ngờ chuyển
thành đe dọa.
Ba tôi hăm he:
- Mày mà còn đánh cắp thức ăn trong tủ lần nữa là tao chặt tay mày nghe, cu
Mùi!
Ba thằng Hải cò chắc cũng hù dọa nó bằng những lời na ná như ba tôi nên
những ngày sau mỗi khi qua thăm trang trại huấn luyện chó nó chỉ dám lận
trong áo vài mẩu cơm cháy.
Lẽ ra người có đủ bực dọc nhất để phê phán bọn tôi là ba con Tí sún. Không
thể bảo việc con gái ông biến ngôi nhà sạch sẽ và yên tĩnh thành một trại
nuôi chó chộn rộn và thoang thoảng múi cứt đái là một hành động đáng để
người lớn hoan nghênh.
Thế nhưng ông không la rầy hay trách móc bọn tôi một lời và điều đó khiến
tôi và Hải cò đồng ý một cách rưng rưng rằng nếu có một người cha tốt nhất
trên đời thì đó chính là ba con Tí sún.
Quan niệm đó chỉ đổ vỡ khi chúng tôi phát giác bầy chó hoang trong trang
trại cứ lần lượt biến mất từng con một.
Thoạt đầu chúng tôi nghĩ những con chó đó đã trốn nhà ra đi để thỏa mãn
nỗi đam mê về một cuộc sống dọc đường gió bụi. Nhưng đến một ngày con
Tí sún tình cờ bắt gặp ba nó đang chén chú chén anh với ba thằng Hải cò