CHÓ TRẮNG - Trang 128

- Nó bắt đầu khiến tôi lộn mửa đến cực độ rồi đấy, cái thằng ranh

của anh, tôi nói, giọng nghẹt cứng.

Tôi cứng cả người vì giận dữ. Tôi cảm thấy một nhu cầu gần như

là vật lý được cách ly hoàn toàn, được tha hóa diệu kỳ, được thoát ra
một cách tuyệt vời khỏi cái chất người để cuối cùng có thể trở thành
cái giấc mơ không thể nào đạt đến được đó: một con người.

Và tư tưởng tôi, bao giờ cũng vậy, nhảy cóc theo lối tỉnh lược.

Tôi bất giác nghĩ: Người ta không có quyền làm điều đó với một con
chó.

Tôi không nghĩ đến con Batka. Tôi nghĩ đến tất cả chúng ta. Ai

đã làm điều đó với chúng ta? Ai đã đem chúng ta ra mà làm điều đó?

Đừng có đi mà nói với tôi về “xã hội”. Đây là chuyện liên quan

đến óc của chúng ta. Xã hội chỉ là một yếu tố của sự chẩn đoán.

- Tính mạng thằng bé này đang bị đe dọa, Stas thì thầm.
- Cảnh sát à?
- Không.
Tôi không biết liệu Stas - cầu cho linh hồn anh được yên nghỉ

trong cái thành phố rực rỡ mà nay anh đang ở, chắc chắn là đang làm
việc cho một thiên đường đẹp hơn và công bằng hơn, được xây dựng
tốt hơn, và với những cánh đồng cỏ xanh được phân bổ công minh hơn
- tôi không biết liệu Stas có thật hiểu hết cái ghê rợn trong tình cảnh
của cậu thanh niên mà anh đã che chở không.

“Bị cảnh sát truy nã” kỳ thực chỉ là một ngón xảo trá của cảnh

sát, để xác lập thanh danh cho tên chỉ điểm. Tôi không có quyền
khẳng định điều đó. Có thể tôi nhầm. Tôi chỉ nghe thấy họ của gã
khốn khổ ấy có một lần: có thể đúng là Rackley, nhưng cũng có thể là
Rigley, hay một cái gì gần như thế. Tôi chỉ biết chắc có tên tục: Alex.
Và thi hài một người mang họ Rackley nào đó, hai mươi ba tuổi, có
nhiều dấu vết bị tra tấn - những vết bỏng do bị thuốc lá gí vào người
và bỏng vì nước sôi, nhiều vết đâm - được tìm thấy vào mùa xuân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.