CHÓ TRẮNG - Trang 126

chè. Đôi mắt cậu ta mở to, không động đậy, trong khi cặp môi thì run
lên:

- Cậu ấy đang trong cơn trầm uất, Stas bảo.
- Cụ thể là thế nào?
Stas ngập ngừng, cúi nhìn xuống, ngắm Bảo tàng nghệ thuật hiện

đại nằm giữa cái thiên đường trần thế tương lai của anh, thở dài,
không trả lời...

- Lòng tin đang ngự trị, tôi nói.
Có một điều chắc chắn: cậu chàng đang vô cùng khiếp đảm. Một

nỗi sợ khủng khiếp, tràn ngập, một cơn sóng thần.

- Anh phải cho cậu ta mấy viên thuốc an thần.
- Đừng nói bậy...
Stas có lý. Bạn đã bao giờ thấy một người da trắng cho một nhà

hoạt động cốt cán da đen uống thuốc an thần? Sẽ bị coi như sự xúc
phạm. Sẽ có nghĩa là bảo rằng y điên rồi, rằng các hành vi của y đều
vô giá trị.

Cái phiền khi tiếp xúc với những người đang bị kích động, là nó

hay lây. Tôi thấy cơn giận trong mình dâng lên vô cớ. Tôi nhấn mạnh
câu này, bởi vì điều đó cắt nghĩa những dục vọng cuồng nhiệt đã tràn
dậy và lớn dần lên như thế nào để biến thành cơn điên dại. Nhịp thở
tôi dồn dập. Tôi phải cố nén mình lại. Hẳn cậu ta đã đọc được điều gì
đó chẳng lành trong ánh mắt tôi, bởi tôi bị ném ngay vào mặt cái câu
cổ điển và mê hồn này của tất cả những kẻ phân biệt chủng tộc và
những kẻ dân tộc chủ nghĩa:

- Ông không thể hiểu được. Ông không phải là người Mỹ.
- Bởi vì cậu, cuối cùng, dẫu gì đi nữa cậu vẫn thấy mình là người

Mỹ ư?

Cậu ta nhìn Stas. Ánh nhìn thật sự là của một cậu bé đang phật

lòng.

- Tại sao anh lại thiếu thiện cảm đến thế? Stas thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.