CHÓ TRẮNG - Trang 146

XVII

Xe chúng tôi đưa người đại diện Lloyd Katzenelenbogen, em trai

anh ta, nhà sản xuất phim Saint-Robert và người đại diện Seymour
Blitz đi nhờ về nhà, cả ba đều đang ở trong tình trạng “cảm thấy có
tội” đáng sợ. Suýt chút nữa họ đã tự đấm vào ngực và tôi cứ muốn gạt
lấy tàn tro điếu xì gà của tôi vào lòng bàn tay rồi đưa cho bọ, để họ có
thể tự rắc lên đầu. Dấu hiệu tiêu biểu nhất để phân biệt người trí thức
Mỹ là tính tội lỗi. Tự thấy cá nhân mình có tội, tức là chúng tỏ một
tầm mức đạo đức và xã hội cao, tức là đưa ra đúng mật hiệu, chứng
minh mình thuộc thành phần ưu tú. Có “lương tâm không trong sạch”
tức là chứng tỏ rằng ta đang có một lương tâm trong sạch vận hành
hoàn hảo và, trước hết, có lương tâm. Tất nhiên đây tôi không nói đến
chuyện thành thật: tôi nói về sự giả vờ. Mọi nền văn minh xúng đáng
với tên gọi đó bao giờ cũng sẽ tự thấy mình có tội với con người:
chính căn cứ vào đó mà ta nhận ra một nền văn minh.

Tôi lắng nghe ba vị khách của tôi tự phê bình, Lloyd

Katzenelenbogen vươn lên cao hơn cả trong đức khoan dung và đồng
cảm: anh ta là người đại diện của đôi người trong số những nhà văn và
nhà viết kịch khá nhất hiện nay.

- Mọi sự giải thoát về tâm lý đòi hỏi một sự tái thức bằng lời đầy

đủ. Sự “kính trọng” đối với người da trắng mà người ta đã áp đặt cho
người da đen chỉ có thể được tẩv rửa bằng một đối cực mạnh mẽ. Đấy
là “sự hóa giải tính thiêng liêng”. Khi một LeRoi Jones giội lên đầu
chúng ta bao lời nguyền rủa, khi những người Hồi giáo da đen bảo
nhau rằng phải thiến hoạn tất cả bọn da trắng đi, khi một Cleaver khoe
đã cưỡng hiếp một phụ nữ da trắng, tất nhiên là đau đấy, nhưng đó chỉ
là phản chiếu sự khủng khiếp của tội ác mà chúng ta đã phạm phải
suốt bao thế kỷ, từ buổi khởi đầu thời nô lệ. Đằng sau mỗi người da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.