CHÓ TRẮNG - Trang 152

Anh ta không phải là người đại diện của tôi, cũng không phải của

Jean, nhưng anh ta đang cố tìm cách.

- Đến đi, tôi bảo. Tôi có mất gì đâu.
Hai mươi phút sau anh ta đến, trên chiếc Thunderbird mui trần

của mình. Tôi mời anh ta ngồi. Anh ta uống một cốc Bloody Mary.

- Tôi đến thăm anh vì chuyện con chó của anh, anh ta bảo tôi.

Đêm qua tôi đã suy nghĩ và nói chuyện với vợ tôi. Tôi nghĩ chúng tôi
có thể giúp anh.

- Sao? Làm thế nào?
- Con chó không thể cứ suốt đời ở trong chuồng cho đến chết,

còn anh thì không thể tự mình chăm nó, anh đi suốt mà.

Tôi bắt đầu đánh hơi thấy điều gì sẽ đến. Nếu tôi là một con chó

chính cống, thì lông tôi đã dựng cả lên rồi.

Lloyd hơi ngập ngừng. Đó là một người đàn ông ăn mặc không

chê vào đâu được. Áo khoác xanh, cúc áo mạ vàng, áo trong thượng
hạng...

Anh ta có vẻ vô cùng thành thật, anh ta tỏ ra rất thiện chí và anh

ta quan tâm đến những nhà văn có tài nhiều tới mức, nếu tôi mà không
có sẵn trong người cái ra đa vốn lập tức vận hành mỗi khi gặp một tên
đểu cáng, thì tôi đã bị anh ta tóm rồi.

Tỷ lệ lớn trọng án trong các thành phố là do người da đen gây ra,

và từ vụ ở Watts, những người “có thiện chí nhất” với người da đen
đều phải đề phòng.

Với một con chó như con Batka, bất cứ người da đen nào đến gần

nhà đều khơi dậy một tiếng gọi sẽ trực tiếp tác động đến sự lại giống
trong nó, sự lại giống khiến ta hiểu ra vì sao các gia đình da đen lại
hiếm khi nuôi chó. Săn đuổi nô lệ chạy trốn là một trong những môn
thể thao chính của các trang trại ngày trước.

Một cơn buồn nôn khẽ dâng lên trong tôi. Vì con người đang

ngồi trước mặt tôi vẫn tự xưng là một “người cấp tiến” cương quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.