CHÓ TRẮNG - Trang 72

Bọn họ. Anh ta muốn đứng ngoài. Cô gái trẻ lau nước mắt. Cô

nhìn tôi đầy lòng tin cậy tự phát thường thấy ở đây đối với những
người nắm giữ lẽ phải lâu đời, những người châu Âu. Tôi muốn cầm
lấy cái vương miện được là người Pháp của mình và đánh bóng đôi
chút cho nó sáng lên hơn nữa.

- Ông có nghĩ là mọi chuyện rồi sẽ thu xếp ổn thỏa không? cô gái

hỏi tôi.

Tôi hơi có phần không tin những chuyện “rồi sẽ thu xếp ổn thỏa”.

Trong những chuyện như thế đôi khi có đến hai kẻ thua cuộc thay vì
chỉ có một.

- Nghe này, tôi bảo cô. Cô có thể yên tâm: chuyện này rồi sẽ

chẳng thu xếp ổn thỏa đâu. May thay cho nước Mỹ là chiến tranh ly
khai

*

cũng đã chẳng thu xếp ổn thỏa. Một số ít người da đen cố gắng

giải phóng người da trắng khỏi tình trạng nô lệ và chẳng dễ gì đập vỡ
những cái cùm sắt bó buộc đầu óc con người suốt hai thế kỷ đâu. Một
trong hai điều sẽ xảy ra, hoặc là những người da đen thành công và
nước Mỹ sẽ thay đổi, hoặc là họ thất bại và nước Mỹ cũng sẽ thay đổi.
Cô chẳng thể nào thua cuộc được đâu.

Có khoảng nửa tá người da đen và mười lăm người da trắng trong

phòng đợi và họ nhìn cảnh nhà cháy mà chẳng trao đổi với nhau một
lời nào. Có một điều báo chí không nói đến: ở Mỹ không bao giờ có
thứ mà ngôn ngữ báo chí ở Pháp gọi là “một cuộc tranh cãi cuối cùng
biến thành cuộc chiến dàn trận”. Tất cả những vụ bùng nổ bạo lực đều
bắt nguồn hoặc là từ một sự vụng về hay một hành động mạnh tay của
cảnh sát hoặc một tin đồn nhảm, hay một sự khiêu khích. Không bao
giờ là từ một cuộc tranh cãi.

- Tôi muốn sang châu Âu, cô gái bảo.
Vợ tôi ghi ngay cho cô địa chỉ của chúng tôi ở Paris. Tôi đến run

lên. Seberg đưa địa chỉ của chúng tôi cho tất cả các cô gái Mỹ khốn
khổ tin rằng đảo Atlantis

*

là có thật, điều đó khiến tôi hiểu vì sao một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.