CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 106

giới thiệu em với hai đứa con và sau đó em bắt đầu chăm sóc chúng nó
khi chị ấy vắng nhà. Em như người trong gia đình của họ vậy. Cha mẹ
em cũng làm quen với họ và họ đã tới thăm nhà em vài lần. Cha mẹ
em biết em trông coi căn hộ cho họ. Chuyện này cũng lâu rồi, phải hai
năm là ít.”

Khi tôi hỏi nàng có “chuyện gì” giữa nàng và cha tôi không, thì

nàng hỏi ngược lại: “Ý anh muốn nói ‘chuyện gì’ là như thế nào.”

“Em hiểu rõ ý anh rồi còn gì.”
“Cha anh có vấn đề về lưng nên cần phải được xoa bóp.”
“Vậy sao?”
“Sao lại ‘vậy sao’?”
“Hai lần mỗi tuần có một chị có bằng mát xa đến xoa bóp cho ông

ấy. Hai mươi lăm đôla mỗi giờ. Em nhìn chị ấy làm và chị ấy cũng chỉ
cho em cách làm. Nếu em không kể cho anh thì không phải vì giữa em
và cha anh có ‘chuyện gì’ mà chỉ vì em không nghĩ là cần phải kể.
Bây giờ thì đúng là lúc nên kể. Đó không phải bí mật gì cả nhưng em
cũng chẳng có lý do gì để phải kể cho tất cả mọi người.”

“Anh quên cha anh rồi,” nàng trách tôi.
Đúng thế, tôi đã quên ông. Giá mà tôi có thể quên ông thật. Tôi đã

quên ông, có gì đấy như một người đàn ông quần áo đang cháy bùng
bùng mà sắp phải đỡ cả một bức tường chuẩn bị đè xuống người.

Giá như tôi có thể quên cha tôi thật!
Khi em gái tôi rời nhà đi lấy chồng, tôi đã đến ngủ ở căn hộ của gia

đình. Cha tôi tỏ ra rất buồn như thể mẹ tôi qua đời lần thứ hai, vào
ngày hôm đó. Ông khóc và nói với tôi rằng người già nói về cái chết
của họ mà những kẻ xung quanh không buồn nghe hoặc có nghe
nhưng không hiểu nổi nỗi khổ sở của họ, cũng không chú ý thật lòng
đến những gì họ muốn nói. Cái chết, đó là sự bắt đầu của một chuỗi
cái chết.

Tôi đã cảm thấy vô cùng đau khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.