CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 24

3

MẶT TRỜI NHANH CHÓNG khiến tôi bị chói đến độ chẳng còn

nhìn thấy gì. Tôi cảm thấy một lớp màng đen dần dần phủ lên mắt tôi.
Cha tôi ở lại bên tôi, ông đứng thần ra giữa ban công, chẳng biết nên
phản ứng như thế nào. Cuối cùng ông cố cử động để tạo ra một bức
ngăn giữa các tia mặt trời và tôi, để tôi được ngồi trong bóng râm.
Chúng tôi cứ như thế nhiều giờ liền, tôi đẩy ông, ông lại quay về chỗ
cũ, liên tục cho tới khi nắng tắt. Có một lúc, cha tôi cởi áo sơmi và
trùm lên đầu. Em gái tôi quay lại mang cho chúng tôi đồ ăn nước
uống, thậm chí ngay trước khi mặt trời lặn, nó còn đưa tôi một chai bia
mà tôi không tài nào ngăn mình không uống. Ngoài ra, tôi chẳng ăn
uống gì, một giọt nước cũng không, một vụn bánh cũng không, suốt cả
ngày liền, không phải để nhịn ăn, mà vì tôi chẳng thấy thèm ăn.
Nhưng cha tôi thì vẫn ăn uống như thường.

Sau khi mặt trời lặn, nghĩa là ở Beyrouth, một ngày 21 tháng 6, vào

khoảng 8 giờ tối, tôi rời ghế đứng lên và đi về phía buồng tắm để gội
đầu rồi ra khỏi nhà cha tôi. Tôi cảm thấy trong người kỳ lạ, như kiểu
bị say, mặc dù tôi chưa từng say trong đời. Rồi tôi nghĩ tới những
người khác, người đầu tiên là Leila.

Nhưng tôi chỉ nghĩ tới nàng, chứ không gọi điện cho nàng vì nàng

không có điện thoại riêng, ý tôi muốn nói là nàng không có điện thoại
di động, và tôi thì không biết số điện thoại nhà cha mẹ nàng (nhưng
nàng cũng không muốn tôi gọi vào số ấy).

Cha mẹ nàng chỉ biết về nàng qua những gì mà nàng kể hoặc chỉ

cho họ thấy mà thôi. “Cha mẹ em sẽ giết em mất!” nàng nói mãi câu
này. Tôi bảo nàng rằng bây giờ nếu không hài lòng về tư cách của con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.