"Chỉ là" Vương Hậu ngay sau đó liền xoay chuyển lời nói, "Mặc dù
con giấu giếm ta, nhưng trong cung những người khác đâu? Con cũng lừa
gạt được tất cả mọi người sao?"
"Dĩ nhiên không có, em hai con không có giấu được." Kiệt Tư La vội
vàng nói tiếp.
Vương Hậu lập tức nhìn Tắc Bố Lệ Na, "Con biết chuyện của lão Tứ?
Tại sao ta chưa từng nghe con nói qua?"
Tắc Bố Lệ Na không ngờ anh tư lại khai cô ra, ban đầu cô kinh ngạc
nhưng sau đó cô trở lại bình thường nói: "Cái này, người ta cảm thấy không
cần thiết nha, anh tư là người lớn, có phương diện kia cũng rất bình thường,
đùa vui một chút với người giúp việc cũng không sao, chỉ cần không nói ra
bên ngoài sẽ không có người biết."
Vương Hậu khiển trách: "Cái gì gọi là đùa vui một chút với người
giúp việc cũng không sao, người làm không phải là người sao? Ta bình
thường đều dạy các ngươi như thế nào? Không được xem thường người
khác, đối đãi với người giúp việc cũng phải tôn trọng, không thể cho mình
là thành viên hoàng thất mà tài trí hơn người, trong mắt không có coi ai ra
gì, các ngươi đều không nhớ sao?"
Toàn bộ hoàng tử, công chúa đều cúi đầu, không người nào trả lời.
Vương Hậu lại thở dài nói: "Thôi, hiện tại đây cũng không phải là thời
điểm chỉ trích các ngươi, lão Tứ xảy ra chuyện như vậy, ta đây làm mẹ
cũng rất buồn, đều là ta dạy các ngươi không tốt!"
"Mẫu hậu, tại sao là vấn đề của ngài? Đều là con không đúng, con quá
hảo sắc, không quản được mình, cùng ngài không có nửa điểm quan hệ."
Kiệt Tư La vội vàng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên đầu của
mình.