sẻ rất khó nha." Bát vương tử không khỏi bắt đầu đồng tình với những
người ái mộ kia.
"Lão Bát, cậu ngứa da? Dầu gì ta cũng là anh cậu, cậu có cần thiết
phải dùng mặt người dạ thú hình dung ta không?" Kiệt Tư La cảm thấy lão
Bát sử dụng từ hình dung anh cực kì chói tai.
"Anh tư hi vọng em dùng từ gì hình dung anh?" Hoắc Mỗ Tư cười nói:
"Sài Lang Hổ báo?"
Kiệt Tư La nghiêng đầu không để ý tới cậu ta.
"Nếu quả thật xảy ra tình huống đó, sợ rằng sự nghiệp của anh tư cũng
sẽ gặp phiền toái." Thập nhị hoàng tử Bỉ Nhĩ Đức thở dài.
"Sự nghiệp của ta là chuyện nhỏ, mấu chốt là không làm cho Hoàng
thất hổ thẹn." Kiệt Tư La nghĩ đến anh sẽ bị mọi người đưa ra bình luận,
theo như lời lão Bát nói anh là mặt người dạ thú, anh cũng rất đau đầu.
"Hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì?" Quốc vương trầm giọng
gầm lên, nhìn con của mình ồn ào lộn xộn, ngươi một lời ta một câu, huyết
áp của ông liền tăng cao.
"Trước mắt là mau nghĩ ra đối sách, kịp thời giải quyết, không để cho
nó tạo thành ảnh hưởng gì, tuyệt đối không đem chuyện này ra khỏi cung."
Vương Hậu trầm giọng nói.
"Còn có đối sách gì?" Kiệt Tư La giống như không liên quan tới mình
bĩu môi, "Chuyện đã xảy ra cũng không thể cải biến được rồi, bị người
khác biết coi như mình xui xẻo, chúng ta cũng không thể bịt miệng người
khác lại, cùng lắm về sau lại cẩn thận hơn."
"Con còn muốn có về sau?" Quốc vương tức giận phẫn nộ.