Mẹ thấy được đám cưới của cô nên rất vui mừng, cô sao có thể tạt một
gáo nước lạnh vào bà?
Nhưng nếu cô và Tứ điện hạ kết hôn, có thể làm cho mẹ vui mừng như
vậy, cô cũng tình nguyện đem nguyên nhân cô và Tứ điện hạ cưới nhau,
giấu giếm mẹ cả đời.
Đêm đó, được Tứ điện hạ ngầm cho phép, cô và mẹ ở trong phòng
khách Hoàng cung tâm sự tới khuya, gần mờ sáng mới chịu đi ngủ.
Hai người trò chuyện với nhau những gì mà trong thư không thể nào
nói hết được.
Ngày thứ hai, Cố Mạt Lị, mẹ, Lai Nhĩ và Vivian cùng nhau ăn sáng.
Kiệt Tư La chạy đến phòng ăn tìm bọn họ thì bọn họ đã ăn được một
nữa rồi.
Anh ôm Cố Mạt Lị, anh không coi ai ra gì hôn vào má của cô, "Tiểu
Mạt nhi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?"
Cố Mạt Lị đỏ mặt nói: ". . . . . . Rất tốt."
Kiệt Tư La cô đơn giận tái mặt, "Vậy sao? Nhưng anh ngủ không tốt,
bởi vì không có em ở bên cạnh." Nói xong, anh hôn má cô.
Cố Mạt Lị trong buổi nói chuyện đã bị anh hôn liên tục, làm cho bộ
mặt của cô hồng hào, cô vẫn không có thói quen ở trước mặt mẹ thân mật
với người đàn ông khác.
Kiệt Tư La đem ánh mắt chuyển sang Lâm Tú Anh và Lai Nhĩ, "Con
là Kiệt Tư La, con rể của các vị, các vị xin hãy yên tâm giao con gái cho
con, con thề sẽ bảo hộ và yêu thương cô ấy hết mực."