"Không dám nhận, là em suy nghĩ quá nhiều." Tắc Bố Lệ Na tức giận
quay đầu đi.
Cô đi 3, 4 bước, xoay người lại, đi tới trước mặt Cố Mạt Lị, lần nữa nở
nụ cười: "Chị dâu, chị còn nhớ hay không lần trước anh tư diễn ở Moscow
đã từng nói qua anh ấy có yêu một cô gái đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ chị
một chút cũng không muốn biết cô gái đó là ai sao?"
Cố Mạt Lị ngạc nhiên.
"Tắc Bố Lệ Na, rốt cuộc em nói xong chưa?" Kiệt Tư La giận dữ
trừng đôi mắt, rống lên.
Tắc Bố Lệ Na hào phóng thưởng cho anh một cái xem thường, sau đó
ở bên tai Cố Mạt Lị từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Thật ra thì cô gái kia.
. . . . . Là. . . . ."
"Em không nói, không ai nói em câm!" Kiệt Tư La cố gắng che miệng
của cô lại, lại bị Cù Diên Khiếu ngăn cản.
Tắc Bố Lệ Na không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói ra một chữ,
"Chị." Ngay sau đó, cô liền quay đầu đi!
Trong nháy mắt đầu óc Cố Mạt Lị quay cuồng.
Chính là cô! Chính là cô? Tứ điện hạ yêu một cô gái nhiều năm rồi đó
chính là cô!
Là thật sao? Đó là thật sao?
Anh đến trước mặt Cố Mạt Lị, "Mạt Lị, cái đó. . . . . ."
Đột nhiên Cố Mạt Lị cười lên, nhìn anh, "Điện hạ, Mạt Lị biết Nhị
công chúa nói đùa, Mạt Lị sẽ không tin vào lời cô ấy nói..., ngài không cần
lo lắng, Mạt Lị chắc chắn sẽ không tin đó là thật."