Cố Mạt Lị nghe tiếng kêu sợ hãi của Mai Địch, theo bản năng quay về
phía sau nhìn cô ấy, khi thấy Kiệt Tư La, liền lập tức quay lại làm tiếp công
việc của mình, trên mặt cô không toát lên vẻ ngạc nhiên.
Mai Địch bất đắc dĩ nói: "Tứ điện hạ, Mai Địch còn có việc, van cầu
anh không cần trêu Mai Địch nữa, có được hay không?" Mai Địch tiếp tục
giãy dụa cái mông, hy vọng có thể đem bàn tay anh đẩy ra.
"Mai Địch, em thật hẹp hòi, cái mông của em tốt như vậy, đều không
cho người ta sờ. . . . . ."
Kiệt Tư La mất hứng, mặt suy sụp, "Thôi, nơi này không thú vị nữa, ta
đi về phòng luyện đàn đây." Nói xong, anh cất rời đi.
Khi đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị anh cố ý thả chậm tốc độ, ở bên tai cô,
dùng giọng nói nói đủ một mình cô nghe: "Buổi tối trước khi ngủ, em
không cần khóa cửa."
Sau khi Kiệt Tư La rời đi, Mai Địch mở miệng oán trách: "Tứ điện hạ
quả thật háo sắc, mỗi lần gặp tôi đều bóp mông của tôi, không biết những
người ái mộ anh ta, có biết anh ta có sở thích đó hay không, nếu biết chắc
sẽ không còn mê anh ta như vậy nữa."
Kiệt Tư La đánh đàn Piano nghe rất hay, rất tự nhiên, trên toàn thế giới
đều có người ủng hộ anh, đặc biệt là phái nữ ủng hộ anh rất nhiều.
Kiệt Tư La không chỉ đánh đàn Piano rất xuất sắc, mà dáng dấp của
anh ta cũng rất đẹp trai, những người phụ nữ mê anh ta, cũng là đều tất
nhiên.
Mai Địch nhìn Cố Mạt Lị, cô nghi ngờ nói: "Kỳ lạ thật, trong cung có
nhiều người hầu nữ như vậy, cơ hồ đều bị anh ta đùa giỡn qua, riêng chỉ có
bạn, ít nhất là ở trước mặt người khác, sẽ không đụng vào bạn, đây là vì cái
gì?"