Kiệt Tư La sờ sờ tóc của cô, "Đúng rồi, em muốn học Piano không?
Nếu muốn học, em có thể đến phòng này tìm anh, anh dạy miễn phí cho
em."
Mặt Cố Mạt Lị đỏ ửng, ánh mắt anh nóng bỏng làm cho cô hết sức
ngượng ngùng, "Không, Mạt Lị Mạt Lị không dám làm phiền Tứ điện hạ
dạy Mạt Mạt Lị đánh đàn." Cô lắp bắp, đem lời nói nói xong, đầu lưỡi
giống như không cách nào duỗi thẳng.
Mới vào cung cô không biết mặt tất cả mọi người trong Hoàng thất,
cho nên cô mới không biết anh là chủ nhân của cô.
Kiệt Tư La trách cứ trừng mắt với Khang Lạp Đức, "Em xem, đều là
em! Đem người ta dọa sợ đến nói không lưu loát."
Khang Lạp Đức bất đắc dĩ trợn trừng mắt, "Sao lại là lổi của em?"
Kiệt Tư La nâng khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Mạt Lị lên, cười như hoa, "
Cố Mạt Lị, anh cho phép em về sau gọi tên anh, không cần kiêng kỵ." Cố
Mạt Lị nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền kinh dị vô cùng.
Tứ điện hạ, Tứ điện hạ thế nhưng biết tên của cô!
Thật thần kỳ!
Mặc dù Kiệt Tư La nói anh chấp thuận cho Cố Mạt Lị gọi tên anh
không cần kiêng kỵ, nhưng cô không dám.
Qua mười năm, cô vẫn luôn giữ bổn phận của mình, xưng hô với anh
là Tứ điện hạ.
Cố Mạt Lị mười tám tuổi, cô ít khi tiếp xúc với anh, đơn giản tình cờ
gặp mặt nói vài câu, hoặc là bị anh kéo vào phòng chơi đàn, nghe anh đàn
một hai bản.