"Cho nên hiện tại anh sạch sẽ đúng không? Về sau không cho em nói
anh là người có gia đình, anh không có tư cách nhìn nhận con trai, không
có tư cách yêu cầu em ở lại bên cạnh anh ——" Nam Cung Kình Hiên cau
mày cảnh cáo: "Anh yêu em, anh có quyền tranh thủ để em yêu anh."
Đầu óc Dụ Thiên Tuyết là một mảnh hỗn loạn, đối với lời tỏ tình bất
ngờ như thế, không có biện pháp trả lời.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên cần cổ truyền đến một hồi tê dại, Dụ
Thiên Tuyết rên lên một tiếng, lúc này mới phát giác Nam Cung Kình Hiên
đã cúi đầu hôn lên cổ của cô, theo bản năng cô muốn lui về phía sau, eo lại
bị anh giam cầm thật chặt.
"Đừng, thật nhột….." Cô run rẩy trán né.
"Rời đi mấy năm nay em có bị tên đàn ông nào khác chạm qua hay
không? Nói cho anh biết….." Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn hỏi.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, cơ hồ muốn giơ chân đạp mạnh anh xuống
giường: "Anh nghĩ tôi là anh sao? Tôi có con nhỏ, tôi cũng có tự ái! Đâu có
giống anh, đồ lợn giống không biết xấu hổ!"
Nhớ tới bộ dáng cầm thú của người đàn ông này năm đó, khuôn mặt
nhỏ nhắn Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, mang theo chút lửa giận mắng.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười, hôn rồi lại hôn cô mạnh hơn, tay
cũng không nhịn được nhào tới nặn lui ở trên người cô, chỉ một hồi Dụ
Thiên Tuyết đã thở hồng hộc, trên cổ đầy dấu vết anh lưu lại, đỏ tươi, giống
như đóa hoa đang nở.
"Không có là tốt rồi….." Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn:
"Nếu em lừa gạt anh, anh sẽ không bỏ qua cho em, càng không bỏ qua cho
tên đàn ông kia....."