“Nếu như chúng tôi không được cung cấp giác mạc, vậy dùng của tôi,
có được hay không?”
Lam Úc cả kinh, một giây sau mới hiểu ý của cô, cả người bị chấn
động đứng nguyên tại chỗ: “Thiên Tuyết, em đang nói cái gì?!”
Cô xoay mặt đi, trong con ngươi trong suốt rõ ràng lộ rabi thương đau
đớn, nhưng vẫn trong vắt như nước, nghiêm túc đến mức khiến người ta
không đành lòng tổn thương: “Tôi nói, nếu như không có bệnh viện nào
chịu cung cấp giác mạc cho chúng tôi, như vậy có thể lấy của tôi hay
không? Chúng tôi là chị em, nhất định có thể tương thích, một con mắt mà
thôi, tôi cho được.”
Lam Úc nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng đau dữ dội, thương tâm trào
dâng trong lòng.
“Thiên Tuyết, em đừng như vậy có được không? Em chỉ mới hai mươi
hai tuổi, mất đi một con mắt đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào em
biết không? !”
Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn anh, cái nhìn mờ mịt khiến người ta
đau lòng.
“Không có gì, một con mắt mà thôi, nếu so với cả hai con mắt đều
không nhìn thấy đã là rất tốt rồi, tôi 22 tuổi, nhưng Thiên Nhu chỉ mới 17
tuổi, em ấy so ra còn trẻ hơn tôi, cần phải được sống tốt hơn tôi.” Giọng cô
khàn khàn, thanh âm mơ hồ.
Lam Úc nhíu mày, nhẹ nhàng xoay bả vai cô về phía mình, giọng nói
trầm thấp mà quyết liệt: “Thiên Tuyết, đó cũng không phải là biện pháp
giải quyết triệt để, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao? Nếu như người đàn ông
kia cố ý nhắm vào em, vậy thì, dù em có nghĩ ra biện pháp gì cũng đều vô
dụng! Đừng nói là em cho Thiên Nhu một con mắt, coi như em cho em ấy
hết hai con mắt, người đàn ông kia cũng sẽ có biện pháp làm cho em ấy