“Trình Dĩ Sênh, anh biết không? Anh thật sự rất đáng chết……” Nam
Cung Dạ Hi đứng lên, ngân ngấn nước mắt run giọng nói: “Những gì anh
đã làm thật sự đủ để anh chết một trăm lần, chỉ cần anh còn ở đây, anh trai
cùng chị dâu của tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, ba ba tôi vĩnh viễn
cũng sẽ không tha thứ cho anh, hiện tại Y Y chưa hiểu chuyện, nhưng sau
này, khi con bé trưởng thành, nếu biết cũng sẽ không tha thứ cho anh! Vì
vậy anh đi tìm chết đi! Tôi buông tha anh, từ hôm nay trở đi tôi chính thức
từ bỏ anh, Trình Dĩ Sênh, chúng ta kết thúc.”
Năm năm.
Cô ta dùng năm năm sai lầm để đổi lấy sự tỉnh ngộ của bản thân.
Cô ta dùng đoạn hôn nhân sai lầm để trả giá lớn cho sự tùy hứng kiêu
ngạo của mình.
Nam Cung Dạ Hi lui về phía sau, tay run run chỉ vào anh ta, giọng
khàn khànnói: “Nhưng anh nhớ cho kỹ, tôi không hối hận đã gả cho
anh…… Tôi xác định tôi từng yêu anh, anh cũng từng yêu tôi…… Chúng
ta không có ở bên nhau vô ích, mặc kệ là đã dùng phương thức gì!”
Cô ta lau nước mắt, mang theo chút kiên quyết cuối cùng chạy ra
ngoài.
Tối tăm dần dần lùi lại phía sau, dường như chỉ kém một bước nữa là
cô ta đi theo anh ta bước vào vực sâu vô biên, cuối cùng sẽ không thể dứt ra
được, nhưng hiện tại cô ta lựa chọn từ bỏ.
Hẹn gặp lại, quá khứ hoang đường.
Trình Dĩ Sênh lẳng lặng nằm trong bóng tối một mình, nghe tiếng
bước chân kia đi xa, trong lòng lại không có bất kỳ hi vọng gì.