Lạc Phàm Vũ bị cô nói đến mắc nghẹn, tức khắc có chút cứng họng,
tâm tình rất xấu, lại nói không nên lời là chuyện như thế nào.
Lăn tăn cái gì? Rốt cuộc là anh đang lăn tăn cái gì cùng cô?
Sau một lúc lâu, Dụ Thiên Nhu cũng đã sửa sang xong sở hữu đồ đạc
của mình, Lạc Phàm Vũ vẫn luôn chống tay ở cửa mà nhìn, anh nhíu mày,
một câu cũng nói không nên lời.
“Dụ Thiên Nhu.” Mắt thấy cô ôm vali đi ra ngoài, cuối cùng Lạc
Phàm Vũ cũng nhịn không được mà mở miệng kêu lên.
Cô không để ý tới anh, tiếp tục hướng tới phía cửa mà thu dọn.
“Dụ Thiên Nhu, không nghe tôi kêu em à?!” Lạc Phàm Vũ có chút tức
giận.
Cô dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Có việc gì không?”
“Chẳng qua tôi chỉ càu nhàu với em vài câu, em một hai phải coi là
thật có phải không?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày càng sâu, ngữ điệu cũng lạnh
một chút: “Nếu thật sự, thật sự không nghĩ dựa vào chị của em, thực sự có
cốt khí, thuận tiện bỏ luôn công tác ở công ty kia của tôi!! Em có thể đi ra
ngoài hỏi thử, hỏi thăm xem Lạc Phàm Vũ tôi đã khi nào mua mặt mũi
người khác, nếu không phải Kình Hiên và Thiên Tuyết, em cho rằng em
thật sự có thể trở về hưởng thụ đãi ngộ cũng như điều kiện như vậy!”
Anh cười nhạo một tiếng: “Hiện giờ đừng nói là em du học ở nước
ngoài về, biết bao nhiêu người nổi tiếng du học từ nước ngoài về tìm công
tác ở Trung Quốc này, em tự đi tra cho tôi đi! Hiện tại em chơi cái trò
ngoan cố gì cùng tôi? Chẳng qua chỉ nói em mấy câu em đã cáu kỉnh, có
cốt khí đúng không? Có cốt khí thì đừng để người khác sắp xếp sinh hoạt
cũng như công việc cho em, bao gồm cả cảm xúc cũng phải có người thay
em xử lý!! Chị của em quan tâm em, coi em là bảo bối, em cho rằng khắp