Dụ Thiên Tuyết cũng sợ tới mức bụm miệng, một cái chớp mắt tiếp
theo, đôi mắt đẹp tức khắc toát ra ngọn lửa.
"Nam Cung Kình Hiên, anh làm gì vậy! Vũ Triết có lỗi với anh ở chỗ
nào, tại sao anh ra tay đánh anh ấy!"
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt thoáng qua
chút lạnh lùng đau lòng.
"Đánh nhau không phải là điểm mạnh của tôi, đối đãi tốt với phụ nữ
cũng không phải là điểm mạnh của anh, Nam Cung Kình Hiên, có muốn
biết tại sao cô ấy không tha thứ ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho
anh không? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết!" Khóe miệng Bùi Vũ Triết
bầm xanh, vẫn ưu nhã đứng thẳng, trong ánh mắt lộ ra sự âm lãnh.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên cứng đờ ở tại
chỗ.
"Bùi Vũ Triết, anh câm miệng!" Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, chỉ
sợ anh nói ra chuyện không nên nói, muốn kịp thời ngăn cản, lại bị Bùi Vũ
Triết bắt được cổ tay kéo đến trước người mình, khống chế không thể nhúc
nhích
"Anh biết cô ấy làm thế nào mang theo bào thai trong bụng chạy ra
khỏi phòng giải phẫu hay không?" Trong ánh mắt thâm sâu của Bùi Vũ
Triết có sự thê lương mà thương tiếc hồi tưởng lại, giọng nói chậm rãi trầm
thấp, dường như muốn mang toàn bộ bí mật đào bới ra cho người đàn ông
này nhìn: "Cô ấy quỳ xuống..... Cô ấy quỳ xuống trước mặt mẹ tôi cầu xin
bà cứu bé con của cô ấy….. Anh còn nhớ cô ấy đã bị chích thuốc mê nên cả
người đều không thể cử động được hay không..... Anh đoán thử coi cô ấy
làm như thế nào....."
"Đủ rồi!" Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, toàn bộ ký ức trong đầu
điên cuồng thổi quét tới, trong mắt cô tràn đầy nước mắt nóng hổi, gào thét